Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 13

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

Hắn nhấc cô ngồi lên ghế lạnh lùng nói: “Tắt cái kia đi, giải thích rõ ràng cho tôi.”
Loan Đậu Đậu lập tức tắt máy, bàn tay nắm chặt, thận trọng mở miệng, kể đầu đuôi câu chuyện một lần. Tất nhiên cô lược bỏ chuyện tốt mà cô đã làm, miêu tả bà chủ nhà vô cùng độc ác, còn cô là người bị hại vô tội thuần khiết!
Thạch Thương Ly ngh ngờ độ thật câu chuyện của cô nhưng để cô ở một mình ở đây một đêm thì không phải là đàn ông.
“Về sau ở nhà tôi.”
“Hả?” Loan Đậu Đậu khẽ run, ở nhà Phân Ruồi? Để bị bắt nạt? Cô ngu như vậy sao?
Thạch Thương Ly đút tay vào túi, ánh mắt âm trầm chăm chú nhìn cô: “Ở nhà tôi tiết kiệm tiền xe, tiết kiệm tiền thuê nhà, còn có thể trả tiền sinh hoạt hàng ngày. Công việc thường ngày chỉ cần giúp tôi giặt quần áo nấu cơm!” Hắn đưa cô về nhà thì sẽ kéo cô tránh xa Tô Triệt cùng Thạch Lãng.
૮ɦếƭ tiệt, sao cô lại làm cho người khác lo lắng như vậy, đã bị chuyển đến lầu chín rồi lại vẫn gặp gỡ Thạch Lãng, không biết kiểm điểm, không biết nhận lỗi lầm!
Loan Đậu Đậu bẻ ngón tay tính toán, hình như là vậy!
“Nhưng.......Như vậy không tốt lắm đâu! Như vậy sẽ khiến mọi người trong công ty hiểu lầm là anh bỏ tiền nuôi tôi!”
Ánh mắt Thạch Thương Ly quan sát toàn thân cô ba lần, giọng khinh thường: “Cô có chỗ nào đáng để tôi bỏ tiền nuôi?”
Mẹ kiếp tôi có chỗ nào không đáng giá để anh bỏ tiền nuôi chứ?
Thạch Thương Ly xoay người đi vài bước phát hiện ra không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu, lạnh giọng quát lên: “Còn không đi? Thật sự muốn ngủ ở đây sao? Chẳng lẽ cô không biết ở đây từng có người ૮ɦếƭ sao?”
“A.......Quỷ a!” Loan Đậu Đậu sợ hãi, kéo hành lý nặng nề đi theo Thạch Thương Ly, từ đó sống cuộc sống dùng “Quy tắc ngầm”.
Loan Đậu Đậu thu xếp đồ đạc xong đi vào phòng bếp uống nước.......Ngẫu nhiên gặp Thạch Thương Ly vừa mới tắm xong, toàn thân chỉ quấn khăn tắm, cả người vẫn còn dính nước.
Thạch Thương Ly phát hiện dáng vẻ chảy nước miếng của cô, trong lòng dâng lên một tia ấm áp. Cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nói: “Nhìn đủ chưa?”
Loan Đậu Đậu nuốt nước miếng: "Không có!”
“Có muốn sờ một chút không?” Giọng nói Thạch Thương Ly trở nên cực kỳ hấp dẫn mê người.
“Có!Có!Có!” Đầu không ngừng gật, nhìn không chớp mắt!
Thạch Thương Ly đi đến trước mặt cô, khóe miệng khẽ cười, ánh đèn chiếu xuống, chiếu rõ gò má trơn bóng, sáng rỡ. Tóc ướt xốc xếch, từng giọt từng giọt từ từ lăn xuống Ⱡồ₦g иgự¢.......
Thật là quá đẹp trai!
Loan Đậu Đậu giơ tay lên muốn chạm vào da thịt của hắn thì một bàn tay cực nóng bắt lấy tay cô, lời nói mập mờ rơi vào tai cô.
"Loan Đậu Đậu cô xem nhiều phim như vậy sao không học được một chút kỹ thuật nào.”
Oh.......Loan Đậu Đậu hóa đá. Mẹ kiếp hắn đang chê cười cô sao?
Thạch Thương Ly đang ngồi xem báo cáo thì cửa chợt bị đạp tung ta, đập vào mắt là bóng dáng của Thạch Lãng, đôi mắt u ám lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi: “Chuyển Đậu xanh nhỏ đi chỗ khác, lại đưa về nhà anh ở. Tôi cho anh biết, đừng tưởng làm như vậy có thể chia rẽ tôi và đậu xanh nhỏ, anh không có cửa đâu.”
Thạch Thương Ly ngước mắt nhìn, khóe miệng khẽ cong lên, giọng nói trầm thấp từ trong cổ bật ra: “Người cô ấy thích là Tô Triệt.”
“Hả?” Thạch Lãng cau mày, trợn to hai mắt cười nhạo: “Anh lừa ai vậy? Không phải anh sợ cô ấy yêu tôi! Chứ không phải anh.......”
“Người yêu cũ của cô ấy là Tô Triệt.”
Nụ cười trên mặt Thạch Lãng vụt tắt, từ từ tin lời hắn nói, nếu như người yêu cũ của Đậu xanh nhỏ là tên khốn Tô Triệt kia, lấy sự hiểu biết của hắn về đậu xanh nhỏ thì chắc chắn cô ấy đối với tình cũ nhớ mãi không quên.
Thạch Thương Ly đứng lên, xoay người đi tới bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Khóe miệng khẽ cong, giọng nói cực kỳ mê hoặc: “Tô Triệt cũng chưa quên cô ấy, tình địch của cậu không phải tôi.”
“A” Thạch Lãng khẽ cười: “Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?”
“Không sao cả.” Giọng Thạch Thương Ly khẽ vang lên: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi đây, chỗ này tất cả đều muốn giao cho cậu.”
Thạch Lãng sửng sốt, lời của hắn là có ý gì? Bỏ qua? Đậu xanh nhỏ không có ý nghĩa gì? Thạch Thương Ly không phải là người dễ dàng thỏa hiệp! Trong lòng nghĩ lại, khẽ cười: “Lần này không phải là tôi giúp cậu, tôi chỉ là cho cậu biết tôi đối với Đậu xanh nhỏ là tình thế bắt buộc!”
Sau đó quay lưng bỏ đi.
Thạch Thương Ly nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, lúc này mới nghiêng đầu nhìn văn phòng trống rỗng. Khóe miệng khẽ nở nụ cười, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm vào bả vai.
Tô Triệt cùng Thạch Lãng đều là quân cờ do lão già phái tới, chỉ là Tô Triệt khó khống chế hơn Thạch Lãng, trước tiên loại được đối tượng nguy hiểm.Huống chi bây giờ còn có Loan Đậu Đậu ở đây, hắn muốn rời khỏi đây nhanh hơn Thạch Lãng.
Về phần Thạch Lãng giống như một đứa bé chỉ thích ςướק đồ chơi của người khác, không thật sự thích Loan Đậu Đậu, không có nhiều tính chất uy Hi*p.
Ít nhất hiện tại chưa xác định được Loan Đậu Đậu có phải là bạn hay không, Thạch Lãng cũng sẽ không phải là đối tượng uy Hi*p của hắn!
Loan Đậu Đậu giương mắt nhìn Loan Đậu Đậu đem toàn bộ bảo bối đi vào, kinh ngạc đến nỗi mất hồn. Thạch Thương Ly ung dung ngồi trên ghế sa lon xem báo chí cũng không thèm ngước đầu lên, giống như đã sớm biết.
“Đậu xanh nhỏ yêu dấu sau này chúng ta sẽ ở chung một nhà.” Thạch Lãng nhiệt tình nắm tay cô, cái ௱ôЛƓ khẽ ᴆụng Loan Đậu Đậu.
Loan Đậu Đậu khi*p sợ ngã ngồi xuống đất không bò dậy nổi. Mắt chuyển động giữa Thạch Thương Ly và Bọ Hung, tại sao lại có cảm giác như không có ánh mặt trời?
“Tổng giám đốc, anh, anh, anh để anh ta vào ở như vậy sao?” Không phải anh rất ghét anh ta tới nhà anh sao?
Thạch Thương Ly vẫn như cũ không ngẩng đầu lên chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, giống như việc này không liên quan đến mình!
Thạch Lãng cong miệng kéo cô đứng dậy ngay ngắn: “Hình như Đậu xanh nhỏ rất ghét tôi! Không muốn, không muốn, không muốn ghét bỏ tôi! Em xem bóng dáng tôi to lớn thế này về sau em có thể dùng miễn phí!”
“Ha ha.......” Khóe miệng Loan Đậu Đậu khẽ gượng cười. “Tôi không có nhu cầu........”
“Em tuyệt đối có nhu cầu! Mọi người đều là người trưởng thành, em không cần có trách nhiệm với tôi, anh có trách nhiệm với em là được.......” Ngón tay Thạch Lãng chỉ vào trước иgự¢.......
Thạch Thương Ly đứng dậy, nắm cổ tay Loan Đậu Đậu lôi kéo dẫn cô vào trong phòng mình.
“૮ɦếƭ tiệt, anh muốn làm gì Đậu xanh nhỏ? Mở cửa!” Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của Thạch Lãng.
Loan Đậu Đậu ngã ngồi trên giường, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, lắp bắp: “Anh, anh, anh nghĩ muốn làm gì? Anh, anh, anh.......”
Còn chưa nói hết lời Thạch Thương Ly đã quay vào tủ quần áo lấy áo sơ mi trực tiếp mặc vào cho cô. Đầu ngón tay dịu dàng cài từng cái từng cái nút áo........
Loan Đậu Đậu ngây ngẩn người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của hắn khó có thể tưởng tượng hắn lại dịu dàng như vậy.
“Về sau ở nhà không cho phép mặc quần áo hở hang như vậy, không cho mặc áo hở иgự¢ trước mặt Thạch Lãng, còn nữa không cho phép đi chân không trong nhà.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, cài nốt cái nút áo cuối cùng, bàn tay ấm áp khẽ sờ sờ đầu cô.
Sau đó xoay người đi ra mở cở.
Sao lại thay đổi thành người khác rồi?
Ánh mắt Loan Đậu Đậu ngây ngốc nhìn cơ thể cao lớn của hắn, lần đầu tiên cảm thấy hắn không chán ghét như vậy, lại có thể dịu dàng như vậy.
Trong lúc Thạch Thương Ly mở cửa chợt quay đầu lạnh lùng nói một câu: “Tôi không muốn Thạch Lãng đeo giày cũ của tôi, cô đừng hiều nhầm!”
Giày cũ? Trán Loan Đậu Đậu nổi gân xanh, bữa sáng ngày mai tô muốn bỏ thạch tín vào thức ăn hạ độ ૮ɦếƭ anh!
“Đậu xanh nhỏ không sao chứ?” Thạch Lãng vội chạy tới bên người cô, muốn xem trong thời gian ngắn ngủi như vậy Thạch Thương Ly có thể làm gì Loan Đậu Đậu.
Thấy trên người cô mặc áo sơ mi, trong đáy mắt liền hiểu. Cổ áo ngủ của Đậu xanh nhỏ có chút.......thấp!
“Không có việc gì!” Loan Đậu Đậu cong môi, tròng mắt liếc nhìn bóng lưng Thạch Thương Ly.
Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng ở lầu hai mà Thạch Thương Ly ở một mình dưới lầu một.
Thời gian: Buổi tối. Địa điểm: Phòng ngủ Loan Đậu Đậu. Nhân vật: Loan Đậu Đậu, Thạch Lãng.
Loan Đậu Đậu: “Anh đi ra ngoài cho tôi!”
Thạch Lãng đáng thương: “Anh sợ bóng tối, anh không dám ngủ một mình!”
Loan Đậu Đậu trợn mắt: “Vậy anh mở đèn ngủ.”
Thạch Lãng: “Mở đèn sẽ không ngủ được!”
Loan Đậu Đậu: “Vậy đeo khăn bịt mắt lại!”
Thạch Lãng: “Không có, Đậu xanh nhỏ đi theo anh đi! Anh đảm bảo sẽ có trách nhiệm với em!”
“........”
Loan Đậu Đậu không nói lời nào, lập tức chạy ra hành lý của mình, tìm dụng cụ may vá, Thạch Lãng đứng cạnh giường trêu ghẹo, thỉnh thoảng thò đầu vào lại bị cô trừng mắt quay trở lại!
Mười phút sau.
Loan Đậu Đậu ném đồ cho Thạch Lãng: “Được rồi, bịt mắt do Loan Đậu Đậu thiết kế, anh có thể cầm về ngủ.”
Thạch Lãng méo miệng, ngón tay cầm bịt mắt. Dây áo lót và băng vệ sinh hai bên, đây là....... “Bịt mắt”?
Loan Đậu Đậu hả hê nhìn “kiệt tác” của mình, vừa nói vừa đạp Thạch Lãng đang hóa thạch ra ngoài: “Cút về ngủ, không cho phép làm phiền tôi.”
Bùm........
Cửa vô tình bị đóng lại, Loan Đậu Đậu vỗ tay, hít sâu một hơi, không nhịn được tự khen mình: Tại sao mình lại có tài như vậy chứ!
Thạch Lãng đứng ở cửa phòng, ánh mắt nhìn “Bịt mắt” trong tay, khóe miệng không nhịn được khẽ nở nụ cười. Trên thế giới này cũng chỉ có Loan Đậu Đậu mặt dày mới có thể đem băng vệ sinh làm thành bị mắt mà thôi.
Cô rất đặc biệt, khó trách Thạch Thương Ly đối với cô không bình thường.
“Làm sao đây? Bây giờ tôi muốn ςướק lấy cô để cô vĩnh viễn thuộc về tôi.”
Giọng nói mê hoặc vang lên trong đêm tối. Bóng tối dần trở nên yên tĩnh.
Sáng sớm.
“A.......” Âm thanh thê thảm vang lên trong phòng.
Rầm.......
“A.......” Âm thanh thê thảm hơn lại vang lên, phá tan không khí yên tĩnh buổi sáng, tầng tầng lớp lớp chim ở bên ngoài bị tiếng động hù dọa bay đi.......
Thạch Lãng ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hung tợn nhìn Loan Đậu Đậu ngồi quấn chăn trên giường, cắn răng nghiến lợi: “Đậu xanh nhỏ, em muốn mưu sát chồng à?”
“Ai là chồng tôi! Khốn kiếp!” Loan Đậu Đậu tức giận quát : “Ai cho anh leo lên giường tôi? Anh đúng chỗ nào chứ?”
Trên thế giới này điều đáng sợ nhất là trước khi ngủ là một người, đến lúc tỉnh dậy có thêm một người bên cạnh. Loan Đậu Đậu sợ quá nhảy dựng lên tí nữa ᴆụng phải trần nhà, trực tiếp người nào đó xuống giường.
Cả người Thạch Lãng trần trụi, chỉ mặc một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ da báo, thân hình to lớn, bắp thịt trơn bóng, đôi chân thon dài không một vết trầy xước hiện lên trước mắt.
“Tôi sợ bóng tối, không dám ngủ một mình! Bịt mắt nửa đêm rơi ra......”
“Vậy mấy năm nay anh không ngủ sao?” Loan Đâu Đậu khó chịu.
Ánh mắt Thạch Lãng uất ức: “Khi còn bé ngủ cùng mẹ, sau này lớn lên ngủ cùng phụ nữ, bây giờ muốn ngủ cùng em.”
Giả bộ muốn lên giường, Loan Đậu Đậu lần nữa đá hắn ta rớt xuống giường. Lần này Thạch Lãng có chuẩn bị, tay giữ chặt mắt cá chân của cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Đậu xanh nhỏ, em có biết sáng sớm ham muốn của người đàn ông rất nhiều. Em như vậy là đang khuyến khích anh đối với em.......”
Loan Đậu Đậu cúi đầu nhìn cảnh xuân như ẩn như hiện, đôi tay vội vàng bảo vệ, giận đùng đùng quát: “Anh đi tìm những người phụ nữ kia là được rồi, đừng làm phiền tôi!”
“Không muốn!” Thạch Lãng khẽ cười: “Bây giờ anh chỉ có Đậu xanh nhỏ, anh phải có trách nhiệm với em.”
“Tôi.......”
Kẽo kẹt.......
Cửa phòng mở ra, bóng dáng đứng ở cửa cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly nhìn thấy cánh tay người đàn ông nắm mắt cá chân người phụ nữ mà người phụ nữ bảo vệ иgự¢ mìn, người đàn ông trần trụi, người phụ nữ quần áo xốc xếch.......
Sắc mặt trầm xuống, không khí chung quan lạnh lùng, cả người âm trầm thật đáng sợ.
“Tổng giám đốc.......” Loan Đậu Đậu cà lăm nói không ra lời, sắc mặt tổng giám đốc rất khó coi, tại sao cô có cảm giác như bị bắt gian tại trận!
Ảo giác, nhất định là ảo giác! Hơn nữa cô với Bọ Hung không có gì! Thuần khiết như nước!
“Xin lổi đã làm phiền hai người vận động buổi sáng.” Giọng nó lạnh lùng từ trong cổ phát ra, giống như muốn đem “Cẩu nam nữ” lăng trì! Cằm giương lên, cao cao tại thượng, giọng nói khẽ thoát ra: “Tôi đói bụng, làm phiền cô giúp tôi chuẩn bị bữa sáng sau đó hạy tiếp tục.”
Xoay người bước ra khỏi phòng, thậm chí không nhìn Loan Đậu Đậu một cái.
“Đậu xanh nhỏ, em xem hắn nghĩ chúng ta.......”
Còn chưa nói hết lời, Loan Đậu Đậu duỗi chân trực tiếp đá vào bụng hắn. Rầm một tiếng, Thạch Lãng ngồi xuống đất, tiếp theo là tiếng gào như thét: “Bọ Hung anh đi ૮ɦếƭ đi!”
Thạch Thương Ly ngồi trước bàn ăn, nỗ lực lắm mới đè nén lại cảnh vừa thấy nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi.Bộ dáng giống như sợi dây thun đang căng bị một cây kéo cắt “Pằng” sẽ đứt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc