Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 11

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

“Cậu tính không để cô ấy biết sao? Cậu không thể đeo trên lưng cả đời như vậy, huống gì bây giờ cơ thể cậu không thể trụ được bao lâu.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.
“Cô ấy còn nhỏ, không thể gánh vác trọng trách cao như vậy. Hơn nữa ba ngày sau tôi phải phẫu thuật, sau đó cần phải nghỉ ngơi một tuần. Hy vọng cậu có thể giúp tôi quản lý công ty.” Người đàn ông lạnh nhạt lên tiếng, không cần giữ ý.
Thạch Thương Ly gật đầu: “Không thành vấn đề.” Điện thoại di động kêu lên, hắn xin lỗi nói : “Tôi nghe điện thoại.”
Người đàn ông kia gật đầu.
Thạch Thương Ly rời phòng làm việc đi nghe điện thoại. Loan Đậu Đậu bưng cà phê đi vào, ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông, cảm giác là lạ, lại không biết có chỗ nào kỳ quái. Mãi cho đến khi thấy người đàn ông lục lọi trên bàn giống như đang tìm gì đó.......
“Anh không thấy gì sao?” Người đàn ông có vóc dáng đẹp như vậy lại không thấy gì.
Đáng tiếc!
Ánh mắt trống rỗng của người đàn ông chợt lóe sáng, khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng.
Loan Đậu Đậu le lưỡi, đưa ly nước đặt vào lòng bàn tay hắn, khi ngón tay chạm vào *** người đàn ông cô cảm giác người đàn ông đó tránh né giống như cô là con bò cạp phải tránh xa.
“Không phải anh đồng tính *** đấy chứ?” Cô thốt lên, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn, Đậu Đậu thật sự muốn tát cho mình một bạt tai, sao cô lại nhanh miệng như vậy chứ!
Không khí trong phòng làm việc thật yên tĩnh.
Một lúc sau.......
“Đúng vậy.” Người đàn ông chợt bình thường trở lại, trầm thấp trả lời.
“Hả?” Loan Đậu Đậu kinh ngạc, tại sao hắn lại thẳng thắn thừa nhận như vậy?
Người đàn ông uống một ngụm nước, chiếc cổ chuyển động nhiều lần, khóe miệng khẽ cười như không cười, thật là đáng ghét!
“Thật ra thì đồng tính *** cũng bình thường! Lần sau tôi sẽ giới thiệu cho anh mấy anh đẹp trai.” Loan Đậu Đậu cười hì hì, lần đầu tiên gặp người đàn ông thật thà như vậy, hơn nữa anh ta có dũng khí lại dám thửa nhận như vậy!
Ánh mắt người đàn ông cho dù không nhìn thấy nhưng lại nhìn chính xác về phía cô, giọng nói lạnh lùng: “Người tôi thích là cấp trên của cô!”
“Hì hì, thì ra anh đã có người trong lòng! Người đó là.......”
Cấp trên của cô, ba chữ kia chưa được nói ra Loan Đậu Đậu đã hoàn toàn sững sờ. Cấp trên của cô chẳng phải là.......
Thạch Thương Ly!!!!
Trời đất, tai cô có vấn đề sao? Người đàn ông này thích Thạch Thương Ly? Thích Phân Ruồi Biến th' lại lạnh lùng tàn khốc như vậy?
“Cô tên gì vậy?”
“Loan Đậu Đậu.” Cô trả lời như cái máy vì còn đang t rong tình trạng hốt hoảng chưa tỉnh lại.
“Thẩm Nghịch!”
Cô còn chưa có phản ứng gì thì điện thoại trong tay cô hoạt động, trong nháy mắt điện thoại trong túi áo hắn rung lên. Hắn lịch sự trả điện thoại lại cho cô: “Nói với hắn tôi có việc phải đi trước.”
Cô lại trả lời như cái máy, đưa mắt nhìn bòng lưng hắn rời đi.
Người đàn ông đẹp trai như vậy lại thích Phân Ruồi? Có phải như vậy cho thấy Phân Ruồi thích đàn ông? Đồng tính ***?
Loan Đậu Đậu rất bối rối, nếu như Phân Ruồi là đồng tính, vậy cô là kẻ thứ ba gây nhiều tội ác! Ai da, quên hỏi rốt cuộc hai người bọn họ ai là người ở trên ai là người ở dưới?
Vấn đề này rất quan trọng.
Không đúng, không phải người đàn ông đó không thể nhìn thấy sao? Sao lại có thể lấy điện thoại di động của cô?
Sau khi Thạch Thương Ly quay lại thấy Thẩm Nghịch đã đi, cũng không nói thêm gì lại lấy việc bắt nạt Loan Đậu Đậu làm thú vui! Chỉ là ánh mắt Loan Đậu Đậu nhìn hắn có chút kỳ lạ làm cho hắn cảm thấy lạnh sống lưng.......
Có ૮ɦếƭ hắn cũng không nghĩ ra bây giờ trong đầu Loan Đậu Đậu đang hình dung lại vấn đề vị trí trên dưới của hai người.
Loan Đậu Đậu không nghĩ tới Tô Triệt lại chủ động hẹn cô, hơn nữa còn không cho cô có cơ hội từ chối, trực tiếp đưa cô đến quán karaoke! Cô nghĩ đến “lời khuyên” của Thạch Thương Ly liền lấy cớ đi vệ sinh, đứng trên bồn cầu run lẩy bẩy gửi tin nhắn cho Thạch Thương Ly: “Thạch đại nhân, Tô Triệt đưa tôi tới quán karaoke, tôi phải làm sao đây?”
Tô Triệt tìm cô đáng lẽ cô phải vui chứ? Nhưng tại sao cô lại không có cảm giác H**g phấn?
Loan Đậu Đậu chống cằm suy tư trong lúc chờ tin nhắn của Thạch Thương Ly, nhưng mà cô ngồi đến tê hết cả chân hắn vẫn chưa trả lời! Phân Ruồi thật không đáng tin cậy!
Sau khi Thạch Thương Ly đến bệnh viện thăm Thẩm Nghịch thì điện thoại báo có tin nhắn, hắn nhìn tin nhắn không khỏi nhíu chân mày. Khẽ nguyền rủa: “Ngu ngốc.”
Sau đó hắn lên xe nói tài xế đưa đến quán karaoke.
Trong phòng chỉ có hai người Loan Đậu Đậu và Tô Triệt, không khí rất mờ ám, Tô Triệt nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu nhìn hình ảnh chuyển động không ngừng trên màn hình ti vi.
“Chúng ta là người yêu, chúng ta yêu nhau, anh là người em yêu nhưng cũng là người làm em tổn thương.
Có em chúng ta có thể đi tới bất cứ đâu sống một cuộc sống yên bình.”
Loan Đậu Đậu nghe thấy mấy lời này thì sắc mặt trở nên tái nhợt, trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh hôn lễ của Tô Triệt cùng Diệp Thanh Thanh, không tự chủ được cắn môi dưới.
Loan Đậu Đậu ơi là Loan Đậu Đậu, mày điên rồi, muốn có Tô Triệt nhưng lại không thể quên được chuyện giữa Tô Triệt và Diệp Thanh Thanh, rốt cuộc thì mày muốn thế nào?
Tâm tình chợt sa sút, hết sức xem thường bản thân. Uống hết R*ợ*u đỏ trong bình.......Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt khẽ nhắm lại.
Tô Triệt nhíu mày, tay nắm lấy chai R*ợ*u, dịu dàng nói: “Đậu Đậu đừng uống nữa. Anh có chuyện muốn nói.......”
“Khụ khụ.......” Loan Đậu Đậu bị sặc, cô uống hết hơn nửa chai R*ợ*u đỏ, đầu óc bắt đầu choáng váng. Ánh mắt nhìn người đàn ông cô thích thật lâu: “Anh muốn nói gì với em? Tô Triệt, anh còn có thể nói gì với em?Diệp ThanhThanh hay bắt nạt em giờ ở đâu? Sao anh lại có thể bỏ em mà kết hôn với cô ta? Làm sao lại xuất hiện trước mặt em?”
Tô Triệt bị những lời nói đó chèn họng không thể nói lời nào. Từ đầu đến cuối, Loan Đậu Đậu chưa bao giờ nói một cách nghiêm túc với anh , chỉ im lặng ra đi, im lặng tách ra, cô vẫn không có trái tim như cũ. Thậm chí anh nghe Đồng Thoại nói, sau khi bọn họ chia tay, Loan Đậu Đậu không hề rớt một giọt nước mắt.
Anh còn tưởng cô chưa từng thích anh, nếu không thì tại sao cô lại không khóc chứ?
Thì ra không phải cô không đau lòng mà những đau đớn, những giọt nước mắt kia cô đều giấu tận đáy lòng.
Loan Đậu Đậu khịt khịt mũi, ánh mắt uất ức nhìn bóng dáng mơ hồ của Tô Triệt, giọng khàn khàn tiếp tục nói: “Tại sao mỗi lần đều là em chủ động, tại sao anh không thể chủ động một chút xíu...Không phải em không có trái tim, em cũng là con gái, da mặt không dày như anh tưởng, em cũng có lòng tự trọng của em.......”
Khi yêu một người sẽ trở nên nhỏ bé hơn, nhỏ bé lại cảm thấy xem thường mình.
“U U......”
Đầu óc không tỉnh táo, Tô Triệt nói gì cũng không nghe, Đậu Đậu chỉ cảm thấy mặt hắn càng ngày càng trở nên mơ hồ, sau đó cá đôi tay lạnh lẽo ôm lấy khuôn mặt cô, rồi chợt có một bóng đen đi tới, đuổi đi cái bóng to lớn đáng đứng trước mặt cô.
Mọi thứ chợt hỗn loạn, Loan Đậu Đậu lảo đảo ngã trên ghế sa lon, không gian to như vậy đột nhiên trở nên chật chội, giọng hát của nữ ca sĩ lại một lần nữa vang lên.
Giống như có người ôm lấy cô từ trên ghế sa lon, Loan Đậu Đậu khẽ híp mắt, gương mặt này rất quen thuộc, là ai vậy?
“Anh không thể đưa cô ấy đi.” Tô Triệt lau máu bầm trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Thạch Thương Ly ôm người nào đó còn đang mơ hồ, đứng tại cửa ra vào, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Tô Triệt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Cô ấy đã là người phụ nữ của tôi!”
Tô Triệt hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt đờ đẫn nhìn Đậu Đậu bị mang đi, rốt cuộc không có hơi sức đuổi theo.
Cô ấy đã là người phụ nữ của tôi! Những lời này hoàn toàn *** dũng khí của Tô Triệt.
Loan Đậu Đậu chỉ cảm thấy cơ thể được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại rất thoải mái, giọng rầm rì: “Tô Triệt, anh không chủ động, em cũng không cần anh.......”
Ngón tay Thạch Thương Ly đang cởi nút áo cho cô chợt cứng lại, ánh mắt lạnh lẽo khẽ liếc nhìn khuôn mặt cô, từ môi mỏng khẽ thoát ra lời nói: “Câm miệng.”
Loan Đậu Đậu chợt ngồi thẳng dậy, ánh mắt vô cùng rõ ràng nhìn hắn, nháy mắt một cái đôi tay che trước ***, thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục: “Không được *** áo của tôi, tôi không muốn bị ăn!”
Trán Thạch Thương Ly tối sầm.......
“Hả? Đây không phải Thạch đại nhân sao?” Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn hắn, ngón tay chọc chọc khuôn mặt hắn, chậm rãi đến gần hắn, thần thần bí bí.
Thạch Thương Ly khẽ nhíu mày, không xác định được là cô say thật hay giả say?
“Tôi biết rõ mối quan hệ giữa anh và Thẩm Nghịch, yên tâm tôi sẽ không nói cho ai biết đâu!” Nói xong cười khanh khách.
Tại sao đột nhiên cô lại nhắc đến Thẩm Nghịch? Thẩm Nghịch nói gì với cô sao? Không đúng, Loan Đậu Đậu căn bản sẽ không lọt vào tầm mắt cả Thẩm Nghịch!
“Cậu ta nói gì với cô?”
“Sh” Loan Đậu Đậu bụm miệng, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng mới buông tay ra nhỏ giọng nói: “Tôi biết hai người không muốn ai biết, cho nên tôi sẽ không nói. Tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật cho hai người.”
Ánh mát lạnh như băng của Thạch Thương Ly nhìn cô chằm chằm, xác định cô thật sự say, miệng nói linh tinh! Bàn tay tính ép cô vào trong chăn, giọng trầm thấp nói: “Đi ngủ ngay.”
Đôi lông mi dài khẽ run, đôi môi đỏ mọng khẽ cong: “Anh sẽ không ăn tôi chứ?”
Thạch Thương Ly lạnh lùng nhìn cô gật đầu.
“Anh sẽ không thừa lúc tôi ngủ mà ăn tôi chứ?” Một lần nữa xác định!
“Cô câm miệng cho tôi! Ngủ!” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Thạch Thương Ly mất hết kiên nhẫn, hạ thân sớm đã bị cô làm cho phát hỏa, không muốn bởi vì cô say R*ợ*u mà bắt cô chịu đựng *** của hắn một lần nữa, cô còn mở miệng “ăn” là muốn *** hắn sao?
Loan Đậu Đậu uất ức còn đang định mở miệng nhìn thấy ánh mắt hắn lập tức rụt đầu vào trong chăn.
Thạch Thương Ly ngồi cạnh giường ngắm cô thật lâu, không nói một lời đứng dậy rời đi, động tác đóng cửa cũng nhẹ vô cùng.
Trong căn phòng tối đen, không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ còn không khí lạnh lẽo chậm rãi hoạt động.
Đậu Đậu từ trong chăn lò đầu ra, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hít lỗ mũi than thở. Giọng nói như có như không vang lên trong không gian: “Thạch Thương Ly, đồ lùa đảo.”
Nửa bình R*ợ*u đỏ có thể làm cho cô bất tỉnh nhưng không đến mức làm cho cô không rõ ý thức, như vậy R*ợ*u lần trước Thạch Thương Ly cho cô uống không phải là R*ợ*u đỏ.......
Thất thân trong ngày sinh nhật là do hắn thiết kế......
Đồng ý giúp cô theo đuổi Tô Triệt cũng là hắn lừa gạt cô.......
Thạch Thuong Ly từ đầu đến cuối đều là lừa đảo!
Loan Đậu Đậu rời khỏi giương đi đến phòng khách. Thạch Thương Ly ngồi trước bàn ăn sáng uống cà phê. Quay đầu chuyển tốc độ nhanh chóng trong một giây, hít thở, lấy dũng khí đi tới ngồi đối diện hắn.
Động tác cầm tách đầy ưu nhã của Thạch Thương Ly, khí chất cao quý, có khí thế vương giả bẩm sinh, khóe môi khẽ nhấp nhẹ tạo thành đường cong, không nói mà uy.
“Khụ khụ!” Đậu Đậu hắng giọng một cái, quyết định đi thẳng vào vấn đề! Đối phó với Thạch Thương Ly không thể vòng vo nếu không sẽ bị hắn *** không còn mẩu xương nào. “Tổng giám đốc, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện, nói rõ vấn đề một chút.”
Rốt cuộc ánh mắt diềm đạm của Thạch Thương Ly liếc nhìn cô “Nói”
Mẹ kiếp, có thể có phản ứng tốt một chút được hay không? Hít sâu, cô gắng giữ tỉnh táo. Đối với kẻ địch lớn mạnh, phải bình tĩnh hơn hắn!
“Chai R*ợ*u ba mươi vạn anh đưa tôi hôm sinh nhật không phải là R*ợ*u đỏ!”
Kẻ địch uống cà phê, thưởng thức mùi vị cà phê đen lượn lờ trong miệng, sau đó thấm vào ruột gan thơm gan. Gật đầu, thẳng thắn thừa nhận không kiêng kỵ: “Ừ!” Tăng thêm gia vị mà thôi!
Đậu Đậu dừng một chút: “Anh đồng ý giúp tô theo đuổi Tô Triệt cũng là lừa tôi!”
Kẻ địch không chau mày, ánh mắt sắc bén bắn tới, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không có!”
“Lừa đảo!” Loan Đậu Đậu nhảy dựng lên, thiếu chút nữa lật đổ bàn! Chủ yếu là bàn có chút nặng không cầm lên nổi.
“Căn bản anh không tính giúp tôi theo đuổi Tô Triệt, anh chơi tôi, lừa gạt tôi!”
Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh lùng, ánh mắt cũng âm u kinh người, cái tay cầm ly nổi đầy gân xanh, chuẩn bị nỗi bão.
Loan Đậu Đậu bị sắc mặt hắn dọa cho sợ thân thể khẽ run lên, chẳng lẽ hắn sẽ đánh con gái sao?
“Tôi lừa cô thế nào?” Giọng nói lạnh lẽo ૮ɦếƭ chóc vang lên.
“Giúp tôi theo đuỗi Tô Triệt thế nào chứ? Tại sao tối qua phá rối buổi hẹn hò của tôi cùng Tô Triệt?”
“Không phải cô gửi tin nhắn cho tôi sao?”
A.......Hình như là!
“Vậy tại sao anh lại nói với Tô Triệt tôi đã là người phụ nữ của anh để anh ấy hiều lầm mối quan hệ giữa tôi và anh chứ?”
Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly khẽ rơi vào trước *** cô, môi mỏng khẽ nói: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thật sao? Đêm hôm đó cô chưa phải là người phụ nữ của tôi sao?”
A.......
“Ngụy biện! Ngụy biện! Đơn giản là anh nói xạo!” Mọi thứ hỗn loạn, mẹ kiếp, tại sao lại bị hắn vòng vo chứ?
“A”. Đôi môi mỏng của Thạch Thương Ly khẽ cười lạnh, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô: “Vậy là cô thừa nhận tối hôm qua cô giả say!”
A.......Trong nháy mắt Loan Đậu Đậu kích động, phồng miệng lên chống trả: “Chính xác hơn là anh lừa tôi thất thân, xem tôi như con khỉ mà đùa bỡn! Điển hình là quan chức đóng cửa, dân chúng không được đi tiểu!”
Cà phê Liên Y với hơi nóng bay lên biến mất trong không trung. Để ly xuống, hắn đứng lên, đôi tay đặt trong túi, ánh mắt lóe sáng, giống như vương giả nắm tất cả mọi thứ trong tay, gương mặt lạnh lùng.
“Không ai nguyện ý ở Dưới *** tôi, cô trách tôi không nghiêm túc giúp cô theo đuổi Tô Triệt, tại sao tôi phải giúp cô? Hả?”
Giọng điệu cao ✓út, nguy hiểm!
Loan Đậu Đậu kinh sợ, lầm bầm: “Đó không phải là biểu hiện trong công việc của tôi sao!”
“A” Nụ cười lạnh kinh người, giọng nói càng thêm lạnh: “Mỗi người trong công ty có biểu hiện tốt đều phải giúp họ theo đuổi tình yêu, sớm ૮ɦếƭ vì mệt. Bưng trà, rót nước, in tài liệu cũng phạm lỗi, điều này cũng gọi là biểu hiện tốt!”
Đậu Đậu ngồi im dưới bàn, giọng hắn rất nghiêm nghị, tràn đầy cười nhạo, cô thật sự tệ vậy sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc