Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 09

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

Diệp Thanh Thanh chưa từng thấy cô như vậy, mắt sáng ngời.Ngẩng đầu ưỡn ***, không tin Loan Đậu Đậu có thể làm gì cô ta. “Tô Triệt thì sao? Không phải chỉ được vẻ bề ngoài dễ nhìn sao? Bây giờ chị đây không cần nữa. Cái loại không phải đàn ông đó, tôi chơi ngán rồi! Diệp Thanh Thanh tôi muốn loại đàn ông nào mà không có, sao có thể giống cô yêu thương ôm ấp chủ động leo lên giường đàn ông.”
Thấy Loan Đậu Đậu không nói lời nào, mặt vênh váo hơn, nhất định là Loan Đậu Đậu sợ rồi.
Không ngờ.......
Khóe môi Loan Đậu Đậu nở nụ cười sáng lạn, vỗ tay một cái từ loa thùng nhảy xuống. Đối với Bọ Hung nói: “Dọn dẹp đồ đạc chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn.”
Thạch Lãng nhíu mày, đậu xanh nhỏ cho rằng hắn là người sai vặt sao. Lúc muốn mở miệng lại phát hiện ra hốc mắt cô hơi đỏ, thở dài. Từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ cũng biết hai người phụ nữ giành một người đàn ông, hắn đành phải làm anh hùng một lần vậy!
Diệp Thanh Thanh sửng sốt khi thấy cô tắt nhạc, chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng phía sau lưng: “Diệp Thanh Thanh không phải cô không chủ động leo lên giường của tôi.”
Quay đầu lại không biết Tô Triệt đã đứng đó từ lúc nào, Diệp Thanh Thanh giật mình.
Ánh mắt u buồn lạnh lẽo của Tô Triệt không nhìn cô ta, đôi mắt nhìn về phía Loan Đậu Đậu và Thạch Lãng. Khóe miệng khẽ cười buồn, nếu như không phải ban đầu Diệp Thanh Thanh chủ động quyến rũ anh, một lúc bất cẩn anh không giữ được mình, phạm phải sai lầm của một người đàn ông, thì sao anh có thể mất Đậu Đậu chứ?
Âm nhạc dừng lại. ánh mắt tò mò của mọi người trong công ty Cao Phong khi tan làm nhìn hai người. Sắc mặt Diệp Thanh Thanh trắng bệch, nước mắt trào ra, muốn mở miệng giải thích nhưng lại nói không nên lời.
Thạch Lãng vừa thu dọn đồ đạc vừa liếc nhìn Tô Triệt, nhíu chân mày. Thì ra người mà bọn họ tranh giành là Tô Triệt, là giám đốc giám sát công ty. Là quân cờ mà ông già phái tới để theo dõi Thạch Thương Ly.
Chưa kịp cất đồ lên xe, tiếng còi xe cảnh sát đã hú vang........
Trong đồn cảnh sát.
Cảnh sát đưa giấy Pu't cho Diệp Thanh Thanh cùng Tô Triệt viết tường trình. Tay Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng đặt trên cổ đứng ở khúc quanh. Thạch Lãng liếc cô lạnh lùng nói: “Đậu xanh nhỏ, mắt cô có vấn đề sao! Tô Triệt không đẹp bằng tôi, sao cô lại thích hắn, cự tuyệt tôi.”
Loan Đậu Đậu trợn mắt, bây giờ là lúc nào mà hắn vẫn như vậy! Thừa lúc chú cảnh sát không chú ý thả hai bàn tay nhức mỏi xuống, vẽ vòng vòng trên mặt đất. Tại sao lại bị cảnh sát bắt!
“Cô làm gì đấy? Tôi cho cô thả tay xuống rồi sao? Công khai mở nhạc ầm ầm trên đường còn ra thể thống gì nữa?” Viên cảnh sát chạy tới nghiêm giọng quát lớn.
Loan Đậu Đậu nghiêm chỉnh, tích cực nhận lỗi: “Chú cảnh sát cháu sai rồi, cháu ghi nhớ lỗi của mình rồi, cháu không nên phát nhạc nơi công cộng, làm ảnh hưởng phong cảnh của thành phố văn minh, ảnh hưởng sự phát triển xã hội, làm tăng trở ngại phát triển kinh tế, ảnh hưởng sự phát triển của loài người, cháu là tội nhân. Đừng nói là chú ngay cả bản thân cháu cũng không tha thứ cho chính mình.”
Viên cảnh sát bị cô làm cho buồn cười. “Được rồi, đừng dẻo miệng! Có người tới bảo lãnh hai người rồi. Về sau chú ý đừng phạm phải là được.”
Loan Đậu Đậu như đứa con ngoan gật đầu, Bọ Hung khịt mũi. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang đi tới, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là đôi giày da bóng loáng, sau đó là quần tây, eo nhỏ, bóng dáng cao ngạo, cuối cùng là đôi mắt âm trầm trên khuôn mặt tuấn tú của Thạch Thương Ly.
Thạch Thương Ly nhìn hai người đứng ở góc tường, mặt tối sầm. Không biết đầu óc hai người cấu tạo thế nào, chuyện mất mặt như vậy cũng có thể làm được!
“Chơi đã không?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Đậu Đậu cùng Bọ Hung như đứa con ngoan gật đầu. Chơi! Đủ! Rồi!
“Thoải mái không?”
Lại gật đầu một lần nữa.
Sắc mặt Thạch Thương Ly càng tối hơn, quay lại nói với cảnh sát: “Làm phiền các anh rồi.”
“Không sao!” Bộ dáng cảnh sát so với nhìn thấy ba mình còn thành kính hơn!
Khóe miệng Loa Đậu Đậu cùng Bọ Hung như hai đứa trẻ ngoan đi theo Thạch Thương Ly. Sau khi lên xe Bọ Hung không nhịn được len lén hỏi: “Cô cố ý gọi Tô Triệt đến phải không?”
Dưới ánh trăng Loan Đậu Đậu nở nụ cười vô hại. Cúi đầu chui vào xe.
Thạch Lãng cúi đầu, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười. Thì ra đậu xanh nhỏ cũng không ngốc!
Sau khi lên xe Thạch Thương Ly không nói một lời nhưng lại bắt được Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng nháy mắt ra hiệu cho nhau, một chút không vui, không khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh.
Loan Đậu Đậu cảm thấy tổng giám đốc đang tức giận, kéo kéo ống tay hắn: “Tổng giám đốc anh tức giận sao?”
Thạch Thương Ly liếc cô một cái không mở miệng.
“Tổng giám đốc anh đừng nóng giận, là người ta bắt nạt tôi trước! Người ta nói tôi chủ động leo lên giường của anh, rồi cái gì quy tắc ngầm, rất khó nghe!” Cô làm ra vẻ đáng thương.......
“Người phụ nữ kia không có mắt! Rõ ràng cô cùng tôi.......”
Còn chưa nói hết lời, Bọ Hung thấy ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly liền im lặng ngay lập tức.
“Tổng giám đốc đừng tức giận nữa! Cùng lắm tôi nấu cho anh ăn một tuần!” Loan Đậu Đậu rút kinh nghiệm rồi, nếu không lấy lòng tổng giám đốc, đừng hy vọng sống tốt ở công ty. Sẽ bị hắn bắt nạt!
“Thiên vị!” Bọ Hung chu môi lên án.
Loan Đậu Đậu không nhìn hắn ta, ánh mắt tội nghiệp nhìn tổng giám đốc, ôm lấy cánh tay hắn, phát huy tinh thần nịnh bợ: “Ba ngày sau là sinh nhật tôi, trước ngày sinh nhật của tôi đừng tức giận được không?”
Thạch Thương Ly tròn mắt, ánh mắt nhìn cánh tay cô đang ôm hắn, sắc mặt rốt cuộc tốt hơn một chút, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không. Giọng trầm thấp nói ra một chữ: “Được!”
Ánh mắt khiêu khích lại nhìn về phía Thạch Lãng.
Qua kính chiếu hậu Thạch Lãng thấy Đậu Đậu nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời của cô chỉ nhìn về phía Thạch Thương Ly. Trong lòng khẽ đau.
Tại sao ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Thạch Thương Ly? Hắn thật sự tốt như vậy sao?
Hai ngày nay xảy ra một số chuyện lớn.
Bọ Hung bị phái đi công tác bốn ngày, muốn đưa Đậu Đậu đi theo lại bị tổng giám đốc bác bỏ, trước khi đi tranh cãi ầm ĩ với tổng giám đốc, mọi người trong công ty đều biết.
Hai là Đồng Thoại trọng sắc khinh bạn cùng cấp trên bay sang Nhật không về dự sinh nhật Đậu Đậu.
Ba là sau khi Bọ Hung đi, Loan Đậu Đậu bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, sống trong nước sôi lửa bỏng, sau khi tan làm tiếp tục đến nhà tổng giám đốc giặt quần áo, dọn vệ sinh, nấu cơm!
Sau khi Diệp Thanh Thanh bị công ty sa thải, kinh tế xuất hiện nhiều vấn đề nghiêm trọng, phá sản! Nghe thấy tin tức như vây thì Loan Đậu Đậu đứng trên bồn cầu cười năm phút! Còn tốt bụng gửi tin nhắn cho Tô Triệt.......
Chỉ tiếc Tô Triệt không trả lời, mỗi ngày vẫn đến công ty đều đặn!
Buổi sáng Loan Đậu Đậu rất hào hứng đến công ty,khi đến đã nằm ngay đơ trên bàn. Không thể không khen tài giày vò của tổng giám đốc.
Vừa bước chân vào công ty, Tô Triệt cầm một cái hộp trong tay, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt mềm mại.
“Chào giám đốc!” Loan Đậu Đậu nghiêm chỉnh đứng trước mặt hắn, dù sao ở công ty vẫn nên đứng đắn một chút.
“Sinh nhật vui vẻ!” Tô Triệt nhét hộp quà vào trong *** cô “Mặc dù chúng ta đã chia tay nhưng vẫn là bạn, không cần từ chối lời chúc của anh.”
Loan Đậu Đậu ôm chặt cái hộp trong tay, cười nói: “Dĩ nhiên em sẽ không từ chối!”
“Vậy thì tốt.” Tô Triệt thở phào nhẹ nhõm, do dự mấy giây mới mở miệng: “Buổi tối có hẹn không? Nếu như không có.......”
“Xin lỗi, cô ấy có hẹn rồi!” Giọng nói lạnh lẽo cắt ngang lời Tô Triệt,ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Loan Đậu Đậu.
Loan Đậu Đậu sa sầm mặt.......Mẹ kiếp, mỗi lần đều là hắn làm kỳ đà cản mũi, Phân Ruồi anh có đạo đức một chút được hay không?
“Tổng giám đốc, hôm nay là sinh nhật tôi.”
Thạch Thương Ly nhíu mày: “Cho nên.......”
“Tôi muốn đi ăn cơm với bạn!” Ánh mắt Loan Đậu Đậu nhìn về phía Tô Triệt, Tô Triệt em muốn hẹn hò cùng anh!
“Oh!” Thạch Thương Ly đút tay trong túi, dựa lưng về phía sau, khóe môi khẽ cười: “Tôi còn chuẩn bị tặng cô một món quà lớn, ngoài ra còn muốn bàn với cô về việc trả nợ.......”
“Tôi hiểu rồi!” Loan Đậu Đậu giật giật khóe miệng, giống như con mèo bị đạp phải đuôi xù lông vội vàng cắt ngang lời hắn! Mẹ kiếp, trước mặt Tô Triệt có thể để cho cô một chút mặt mũi được không! Nghiêng mặt cười tươi như hoa với Tô Triệt: “Xin lỗi, giám đốc! Hôm khác tôi mời anh ăn cơm! Cảm ơn món quà sinh nhật của anh!”
Tô Triệt đem theo ánh mắt u buồn rời đi, trên tay hai người còn đeo lắc tay tình nhân như đang cười anh tự mình đa tình. Đôi tay kia hắn đã từng nắm lấy chỉ là bây giờ anh không còn tư cách nữa rồi.
Thạch Thương Ly đưa Loan Đậu Đậu đi ăn một bữa tiệc lớn. Loan Đậu Đậu ngồi trong nhà hàng cao cấp, sững sờ nhìn thực đơn một lúc lâu, quay đầu lại cười tươi với nhân viên phục vụ,khách khí mở miệng: “Cho tôi món đắt tiền nhất.” Nhân viên phục vụ xanh mặt nhìn Thạch Thương Ly, hắn cũng gật đầu không nói gì.
Tổng giám đốc mời ăn cơm nhất định phải ăn món đắt tiền nhất!
“Ợ.......ợ.......” Loan Đậu Đậu ngồi trong xe không ngừng ợ, bởi vị món ăn rất ngon nên ăn rất nhiều. Ai biết sau khi rời khỏi nhà hàng đến bây giờ.......
Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly liếc cô, hận không thể ngay lập tức vứt cô xuống xe!
Loan Đậu Đậu ôm hộp quà của Tô Triệt trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mặc dù hôm nay rất bận nhưng có quà của Tô Triệt còn có bữa ăn của tổng giám đốc biến thái làm cho cuộc sống của cô trở nên đẹp hơn.
Về đến nhà Loan Đậu Đậu vội vã đi giặt gra trải giường.
“Không cần giặt.” Giọng nói của Thạch Thương Ly vang lên, hắn *** vét, dưới ánh đèn mập mờ áo sơ mi tôn lên dáng người to lớn cực kỳ mê người của hắn.
Loan Đậu Đậu dừng bước quay lại, kinh ngạc nhìn hắn: “Không phải anh gọi tôi tới giặt quần áo sao? Vậy anh gọi tôi đến làm gì?”
Thạch Thương Ly không trả lời câu hỏi của cô, xoay người đi về giá R*ợ*u, cầm một chai R*ợ*u đỏ ở phía trên “Đây là quà sinh nhật của cô, ba mươi vạn một chai.”
Loan Đậu Đậu kinh ngạc “Anh cho tôi một bình R*ợ*u ba mươi vạn sao?”
Mẹ kiếp lần đầu tiên thấy có người đưa một chai R*ợ*u ba mươi vạn làm quà sinh nhật, cô cũng không phải đàn ông! Nhưng ba mươi bạn rất đắt, nếu đem đi bán.......
“Sao anh mở quà tặng của tôi?” Khi Loan Đậu Đậu phản ứng thì hắn đã mở chai R*ợ*u ra.
Thạch Thương Ly nghi ngờ nhìn cô, chỉ nghe được một tiếng kêu rên thê thảm: “Ba mươi vạn của tôi! Tôi còn đang định đi bán!”
Sắc mặt Thạch Thương Ly tối sầm.
Hai người ngồi xếp bằng trên sàn nhà trải thảm, Thạch Thương Ly đưa cái ly cho cô: “Thử một chút xem mùi vị thế nào.”
Ánh mắt thê lương của Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm cái ly cao cổ, tim đang rỉ máu, ba mươi vạn! Ba mươi vạn! Nhấp một ngụm, dưới ánh mắt mong đợi của hắn, sâu kín nói “Bây giờ trong miệng tôi đều là vị của nhân dân tệ!”
Thạch Thương Ly:.......
Sau khi uống hai ly R*ợ*u mặt Loan Đậu Đậu bắt đầu đỏ tới mang tai, đầu choáng váng, nằm trên khay trà giả ૮ɦếƭ. Đôi môi đỏ cùng với sắc màu của R*ợ*u càng làm cho cô thêm kiều diễm, giống như trái cây chín mùi đang mời chào thưởng thức. Thỉnh thoảng lẩm bẩm: “Người xấu, người xấu, người xấu, các người đều là người xấu!”
Thạch Thương Ly tối sầm mặt, ánh mắt nhìn về phía hộp quà trên ghế sa lon không nói lời nào đứng dậy cầm hộp quà đi tới trước cửa sổ ném xuống.
Loan Đậu Đậu bị R*ợ*u làm choáng váng, sửng sốt khoảng ba phút. Lúc Thạch Thương Ly quay lại thì lập tức chạy tới, la to: “Tại sao anh lại ném quà của tôi đi?Anh là đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng!”
“Đây là nhà tôi!” Thạch Thương Ly lạnh lùng trả lời.
“Nhà anh thì sao? Hôm nay là sinh nhật tôi, tại sao anh có thể ném quà sinh nhật của tôi đi? Tại sao? Anh nói đi, nói đi.......”
“Nhìn không ưa!” Căn bản cũng không muốn cô để người đàn ông kia để trong lòng!
“Anh, anh, anh.......” Loan Đậu Đậu tức nói không nên lời, mở to hai mắt trừng hắn, tức giận đến nỗi vai run lên. Thạch Thương Ly hờ hững, không nhìn cô. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co một lúc lâu.......
Đậu Đậu hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, Thạch Thương Ly tưởng cô muốn gào thét nữa thì cô nói: “Nhìn không ưa thì không ưa, không ưa thì tôi đi.......Hừ! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng!”
Giọng nói mềm mại cùng với vẻ mặt đáng yêu của cô, thật rất giống.......thỏ!
Xoay người muốn đi thì chân vấp phải thảm, cả người ngã xuống sàn nhà. Vốn dĩ Thạch Thương Ly muốn thờ ơ lạnh nhạt nhưng bàn tay nhỏ bé của Loan Đậu Đậu rất nhanh đã nắm lấy quần áo hắn, kết quả là.......hai người cùng ngã trên sàn nhà.
Thạch Thương Ly ở dưới, Loan Đậu Đậu ở trên.......Hai tay hắn rất “khéo” rơi vào trước *** cô, tay của cô rất “khéo” rơi vào hạ bộ của hắn.
Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, cảm giác đồ trong tay rất kỳ quái, có chút cứng, hơi nóng còn căng căng.......Cúi đầu nhìn xuống chỗ đó: “Anh muốn đi tiểu hay sao mà nó trở nên lớn vậy?”
Trán Thạch Thương Ly nổi đầy gân xanh, một giọt mồ hôi lăn từ khuôn mặt lạnh lùng của hắn.......giọng nói như mất tiếng: “Ngu ngốc.”
Loan Đậu Đậu mếu máo “Anh mới ngu ngốc, anh mới ngu ngốc, anh mới là ngu ngốc! Tại sao anh lại ném quà sinh nhật của tôi? Tại sao lại bắt nạt tôi? Không phải chỉ nợ anh có năm trăm tệ sao, tôi sẽ trả anh.......”
Nói xong liền tìm ví.......Đem cả ví đổ ra, đồng năm tệ, mười tệ..........
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc