Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 08

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

Hắn ta một mực không chịu dùng đồ của khách sạn, phải chịu khổ lần nữa! Bàn chải đánh răng, sửa rữa mặt, sữa tắm, khăn lông những thứ này không nói, ngay cả ҨЦầЛ ŁóŤ hắn ta cũng bắt cô đi mua.......
Về đến nhà đã mười một giờ tối, Loan Đậu Đậu tắm cũng không kịp tắm, nằm trên giường lớn, không còn sức nhìn trầ nhà nói:”Tôi có phải thư ký đâu, quả thật giống như làm mẹ!” Gào khóc một hồi liền ngủ thi*p đi.
Sáng sớm đến công ty, Loan Đậu Đậu không còn tâm trí nghe cô nàng bát quái nói, ngồi trước máy tính trấn an tinh thần bi thương của mình. Đột nhiên cảm thấy có làn gió thổi qua, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bọ Hung mặc tây trang, cà vạt méo mó, tóc không còn màu sắc sặc sỡ nữa, chỉ còn lại một cái đầu vàng nhưng không làm ảnh hưởng đến khuôn mặt ngược lại làm cho hắn càng hấp dẫn hơn mấy phẩn.
Hắn đứng trước bàn cô, ngón tay trêu chọc kéo tóc: “Đậu xanh nhỏ, tại sao đồng phục công ty lại xấu như vậy? May mà dáng dấp tôi không đến nỗi nên không bị ảnh hưởng gì, có thể làm cho quần áo xấu như vậy biến thành sức hấp dẫn, tôi thật sự bị vẻ đẹp trai của mình thu phục!”
Khóe miệng Loan Đậu Đậu co quắp: “Xin chờ một chút, để tôi ói mười phút đã!” Lại còn tự khen mình, thì ra công ty cũng có nhiều dạng người!
Đôi mắt Thạch Lãng híp một cái: “Đậu xanh nhỏ, cô thật thú vị! Tại sao lại đi theo đầu gỗ Thạch Thương Ly chứ? Không bằng đi với tôi, anh Lãng đây đảm bảo cô sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon mỗi đêm!”
Mỗi lần nghe hắn ta nói “anh Lãng” thì cả người Loan Đậu Đậu lạnh đến buồn nôn. “Tôi với tổng giám đốc chỉ là quan hệ cấp trên với cấp dưới! Còn có.......” Hạ đầu xuống, ánh mắt liếc ௱ôЛƓ hắn ta, như suy nghĩ gì đó: “Anh cho rằng anh là băng vệ sinh, tất cả phụ nữ trên thế giời đều yêu anh sao?”
Gương mặt Thạch Lãng tối sầm lại.......Băng vệ sinh!
Quầy rượu.
Loan Đậu Đậu lau mồ hôi, Bọ Hung đến công ty một chút, hai tiếng sau liền rời khỏi công ty, thuận tiện kéo cô ra ngoài. Năm giờ liền đi bar!
Thạch Lãng lẫn vào trong một đám con gái, trái ôm phải ôm, trên mặt viết hai chữ “mất hồn”!
Loan Đậu Đậu ngồi yên lặng trong góc, nhìn hắn hái hoa, cắn ống hút không hiểu mắt nhìn người của con gái bây giờ thế nào, lại có thể để ý Bọ Hung. Mặc dù đẹp trai nhưng quá đào hoa. Hơn nữa chỉ bằng mặt trong lòng làm sao có thể chịu để cho người khác đè phía dưới chứ? Thật sự làm cho người ta thương cảm!
Đêm đã khuya Loan Đậu Đậu uống đến ly thứ mười mấy, lần thứ năm sau khi vào nhà vệ sinh đi ra đã không thấy Bọ Hung với đám con gái kia đâu. Ngón chân cũng biết hắn ta đi tình một đêm! Cũng may, tiền cô lấy trong Ϧóþ hắn ta vẫn đủ để đi xe về nhà.
Mới ra khỏi quán bar, một chiếc xe dừng ngay trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống,Loan Đậu Đậu mới nhìn rõ người trong xe, kinh ngạc: “Tổng giám đốc, sao anh lại ở đây?”
“Lên xe.” Thạch Thương Ly mặt không thay đổi, mở cửa xe ra.
Loan Đậu Đậu cũng không khách khí, đặt ௱ôЛƓ ngồi lên vị trí dành riêng cho mình. Thạch Thương Ly lái xe đi không lên tiếng. Len lén liếc nhìn hắn, cường khí rất lớn!Nhìn dáng dấp Bọ Hung trốn việc là biết, không thể ra ta trực tiếp với em trai mình, vậy hắn cũng chỉ có thể làm vật hy sinh! Đáng thương!
Thạch Thương Ly trực tiếp lái xe về nhà, Loan Đậu Đậu như đứa con ngoan đi theo hắn vào, hắn ngồi trên ghế sa lon, cô đứng trước mặt, cúi đầu, nghe mắng.
Thạch Thương Ly nhíu mày: “Tôi đói bụng, cô còn không đi nấu cơm đi?”
Hả?
Loan Đậu Đậu kinh ngạc, tối khuya hắn đến quán bar đón cô chính là muốn cô nấu cơm cho hắn sao?
Mười một giờ rưỡi nấu cơm tối sao? Đồ lừa bịp! Loan Đậu Đậu không cam tâm tình nguyện bị biến thành người giúp việc đi vào nhà bếp, trong tủ lạnh cái gì cũng có, cho nên dùng cái gì cũng được!
Thạch Thương Ly nhắm mắt, môi mím lại, không hề làm anh hưởng đến đường cong mỹ lệ trên khuôn mặt hắn. Hắn sẽ không nói cho Loan Đậu Đậu biết bởi vì hắn biết tâm địa Thạch Lãng rất xảo quyệt, thích đi hộp đêm, mà cô trí thông minh không nhiều sợ cô sẽ bị thiệt thòi nên hắn cố ý đi đón cô.
Thật ra thì Loan Đậu Đậu có bị thiệt thòi hay không cũng không có quan hệ gì với hắn. Có thể là sợ sau khi cô bị thiệt thòi sẽ ảnh hưởng tới việc hắn bắt nạt cô.
Chờ Thạch Thương Ly ăn xong, Loan Đậu Đậu thu dọn xong đã khuya, Thạch Thương Ly thấy vậy lương tâm trỗi dậy đưa cô về! Còn có thể dư lại một khoản tiền nhỏ, Loan Đậu Đậu rất thích.
Lúc xuống xe, ánh mắt âm u của Thạch Thương Ly nhìn cô chằm chằm,môi mỏng mím chặt một hồi lâu mới nói: “Không nên quá gần gũi với Thạch Lãng.”
“Sao?” Loan Đậu Đậu dáng vẻ ngu ngốc nhìn hắn, không hiểu ý của hắn. Cô không phải thư ký của Bọ Hung sao?
Thạch Thương Ly nhìn cô thật lâu, cuối cùng thu hồi ánh mắt, tự lẩm bẩm: “Bỏ đi, đần như vậy làm sao hiểu.”
Sau đó lái xe đi mất!
Loan Đậu Đậu ngửa đầu ngắm nhìn vầng trăng tròn, ánh sáng ưu thương, hai anh em nhà hắn chính là khắc tinh của cô! Rốt cuộc kiếp trước cô ɦเếρ ∂âɱ bọn họ hay Gi*t cả nhà họ.......Đời này cô phải gặp bọn họ! Quá khổ!
Rạng sáng năm giờ, Thạch Thương Ly vẫn chưa ngủ, ngồi trên ghế sa lon mềm mại. Đôi mắt âm u nhìn chằm chằm cánh cửa khép kín trước mặt, một lúc sau rốt cuộc cửa mở, trên người trần trụi đầy vết hôn, giống như con mèo Ba Tư cao quý Thạch Lãng đi ra, sửng sốt khi thấy người ngồi ở ghế sa lon, sau đó khóe miệng khẽ cười.
Đi tới trước bàn uống một ly nước đá xoa đi cái bụng đang nóng ran.
Thạch Thương Ly cũng không giận, bộ dạng lạnh lùng càng kiên nghị, đứng dậy, đôi tay đặt trong túi quần, lạnh lùng nói: “Nếu đã quay về thì không cần phải sống cuộc sống thối nát như thế này, em gạt được ông già nhưng không gạt được anh!”
“Cái gì thối nát?” Thạch Lãng khẽ cười, giọng nói cực kỳ quyến rũ “Em thật sự thích những cử chỉ lẳng lơ cũng những tiếng ՐêՈ Րỉ của những người phụ nữ kia dưới người em. Chỉ cần động tay là có thể làm cho họ vui vẻ rồi, một việc như vậy cảm giác thật tuyệt.”
Thạch Thương Ly mặt không thay đổi, lời nói so với bắc cực còn lạnh hơn “Anh đang chờ xem sức mạnh thực sự của em.”
Xoay người sải bước đi tới cửa, bóng lưng hắn dưới ánh sáng có mấy phần cô đơn. Bỗng nhiên quay lại nhìn chằm chằm Thạch Lãng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Không được tới gần Loan Đậu Đậu, đây là cảnh cáo em.”
Bùm.......
Cửa phát ra một tiếng kêu lớn, vang vọng không ngừng trong mềm đêm yên tĩnh, giống như cái gì đó đánh vào lòng.
Trên khuôn mặt Thạch Lãng hiện lên một tia kinh ngạc, Thạch Thương Ly vì một người con gái mà mở miệng sao? Hắn cũng có người phụ nữ trong lòng sao?
Thạch Thương Ly, chẳng lẽ anh không biết chỉ cần là của anh thì tôi đều sẽ ςướק sao?
Công ty cho tới Loan Đậu Đậu tôi đều sẽ ςướק về tay tôi!
Loan Đậu Đậu không có việc gì làm cho đến trưa, Thạch Lãng với bộ dáng như cũ đến công ty muộn, vừa vào công ty đã thu hút bao nhiêu ánh mắt của nhân viên nữ. Không phải bởi vì người hắn mà bởi vì một bó bông hồng kiều diễm trong tay hắn.
“Đậu xanh nhỏ thân yêu, chúng ta hẹn hò đi!”
“Phốc.” Loan Đậu Đậu vừa mới uống sữa chua toàn bộ phun vào gương mặt hắn ta.
Trán nổi gân xanh, sỉ nhục! Quả thật vô cùng nhục nhã! Từ khi hắn ta bước vào tình trường đến nay chưa bao giờ thất bại, là cao thủ trong tình trường! Hôm nay lại bị một người con gái phun sữa vào mặt!
Loan Đậu Đậu lau miệng, ánh mắt nghi ngờ nhìn phía sau hắn ta xem có ai không “Anh và người ta đánh cuộc bao nhiêu tiền nếu theo đuổi được tôi? Nếu như anh chia cho tôi một nửa, tôi sẽ suy nghĩ một chút cùng anh diễn trò!”
“.......” Sắc mặt Thạch Lãng tối sầm. Cô đọc tiểu thuyết tình yêu nhiều quá sao?
Loan Đậu Đậu đem một chồng tài liệu chất vào иgự¢ hắn ta, ý vị sâu xa nói: “Cậu nhóc, tuy rằng Cúc Hoa tốt nhưng làm đau nhiều người già. Còn trẻ nên làm nhiều việc đứng đắn một chút! Tổng giám đốc gọi anh vào phòng làm việc!”
Thạch Lãng đen mặt xoay người đi, Loan Đậu Đậu vội vã nhét hoa hồng vào иgự¢ hắn nói: “Hoa thật đẹp nhưng hãy đưa cho người con gái khác . Bác Mao nói rằng lãng phí chính là tội phạm.”
Ánh mắt quỷ dị của Thạch Lãng quan sát cô từ đầu đến chân ba lần, sâu kín bỏ lại một câu: “Đậu xanh nhỏ cô thừa nhận đi, cô căn bản chính là đàn ông.”
Loan Đậu Đậu nhìn bóng dáng hắn ưu thương méo miệng nói: “Nếu tôi là đàn ông thì đã sớm đè tổng giám đốc dưới thân sao lại bị anh ta bắt nạt đến bây giờ?”
Loan Đậu Đậu còn chưa ngồi nóng đít đã nhận được điện thoại của Đồng Thoại, không nói gì, bảo cô lên mạng xem. Bạn tốt, không nhìn không biết, vừa nhìn.......
Tức giận đến tay chân đều run, cắn răng nghiến lợi, ánh mắt sắc bén như dao găm!
Các bạn học đang thảo luận trên mạng việc Loan Đậu Đậu giành chồng người khác trong tiệc đính hôn, ở công ty quyến rũ tổng giám đốc, quy tắc ngầm........
Mẹ kiếp không biết cái gì gọi là quy tắc ngầm phải không? Có gặp ai dùng quy tắc ngầm mà thiếu tiền ông chủ còn phải giặt quần áo nấu cơm cho ông chủ chưa? Người không có học thức chuyên lừa bịp người khác thì ở nhà cho xong, cần gì phải xuất hiện gieo họa cho người khác!
Đi qua đi lại một lúc, rốt cuộc Loan Đậu Đậu tìm được đầu sỏ đưa tin đồn, hàm răng như muốn nghiền nát! Trừ Diệp Thanh Thanh bị Tô Triệt thoái hôn còn có thể là ai!
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra......., chú có thể nhịn nhưng cô không nhịn được!
Sau khi Thạch Lãng bị Thạch Thương Ly mắng cho một trận quay lại, thấy Loan Đậu Đậu tức giận đến mặt trắng bệch, không khỏi tò mò hỏi: “Đậu xanh nhỏ ai bắt nạt cô? Anh Lãng giúp cô đánh hắn!”
Mí mắt Loan Đậu Đậu nhảy lên một cái, giật mình, chăm chú nhìn Bọ Hung hỏi: “Chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới phải không?”
“Không dừng ở đó!”
“Tôi cũng cho là như vậy!” Loan Đậu Đậu nghiêm túc gật đầu: “Chúng ta là chị em tốt! Em gái gặp nạn, chị gái chắc chắn quan tâm!”
Khóe miệng Thạch Lãng co quắp, ánh mắt tức giận như đang nói: “Ông đây là đàn ông, ông đây có em trai!”
Loan Đậu Đậu đối với việc hắn tức giận làm như không thấy, cầm tay viết một hang chữ vào lòng bàn tay hắn ta: “Đưa bảo bối của anh đến chỗ này, tối nay tôi mời anh ăn một bữa tiệc lớn!”
Thạch Lãng thừa dịp cháy nhà hôi của: “Thuận tiện làm bạn gái anh đi!”
Loan Đậu Đậu cầm túi xách trong tay: “Chị em ở chung một chỗ người ta gọi là loạn luân!”
Sau đó vội vã bỏ đi!
Trán Thạch Lãng nổi gân xanh, nhắm mắt, bàn tay nắm chặt, môi mỏng mím lại. Chỉ mới hai ngày tại sao lại bị cô thay đổi rồi?
Hơn bốn giờ chiều tan làm chính là giờ cao điểm. Bọ Hung đem bảo bối rời khỏi công ty, dừng cạnh tòa cao ốc bên đường, hấp dẫn ánh mắt tò mò của đông đảo người qua đường.
Bọ Hung đứng bên cạnh Loan Đậu Đậu: “Cô đứng đây làm gì?”
Loan Đậu Đậu chơi với bảo bối của hắn ta, mắt cũng không thèm nhìn nói: “Tức ૮ɦếƭ hồ ly tinh!”
Mí mắt Bọ Hung giật giật mấy cái, có cảm giác xấu. Quả nhiên.......
Âm nhạc kích tình vang lên, thiếu chút nữa hắn lộn đầu xuống đất.
Tôi là chồng Diệp Thanh Thanh, mỗi ngày mỗi đêm đều khóc, vợ tôi nổi tiếng, không được vậy tôi cũng chu ௱ôЛƓ.
Tôi là chồng Diệp Thanh Thanh, mỗi ngày mỗi đêm chịu khổ, vợ tôi như xương sườn, thật ra thì không bằng đầu heo.
.......
Tự xưng dung mạo đẹp như hoa, thật ra thì chỉ là một con 乃úp bê, tự xưng hai mươi hai tuổi, thật ra rất giống bốn mươi hai, da trắng môi đỏ cái rắm, tự xưng là thiên kim tiểu thư, thật ra thì nhờ vào nhà giàu mới nổi, luôn nói mình trong như nước, thật ra mặt như hồ ly, vóc dáng như vậy mà cũng gọi là đẹp, tôi nhìn giống như gặp quỷ, tự nhận biết khiêu vũ, chỉ là uốn éo ௱ôЛƓ vài cái, còn nói mình học thức cao, chuyên làm kẻ thứ ba đi ςướק đàn ông của người khác, người phụ nữ này thật đáng ghét, chuyện gì cũng dám làm, tự biết là rất quan trọng nhưng cô ta lại vẫn không biết xấu hổ......
Loan Đậu Đậu ngồi trên bảo bối của hắn ta, ăn bỏng ngô không biết lấy ở đâu ra, nhàn nhã ném đôi giày sang một bên, gật gù hả hê, ánh mắt nhìn vào cửa tòa cao ốc. Rất nhanh có một bòng người chạy ra, điển hình của nhân viên văn phòng, một thân hàng hiệu, khuôn mặt xinh xắn đứng cạnh bức tường màu trắng, sắc mặt trắng bệch do tức giận.
“Loan Đậu Đậu!” Diệp Thanh Thanh đứng trước mặt cô, toàn thân run lên vì tức giận. Thỉnh thoảng có người đi qua nhìn chằm chằm cô ta.
Loan Đậu Đậu làm ra vẻ vô tội ăn bỏng ngô, lầm bầm: “Có chuyện gì sao?”
“Cô, cô, cô khinh người quá đáng!” Diệp Thanh Thanh tức giận đến mức cà lăm. Nếu cứ như vậy cô ta còn mặt mũi nào đứng trong công ty chứ?
Loan Đậu Đậu nhìn Bọ Hung ở bên cạnh, nghi ngờ: “Tôi như thế nào gọi là khinh người quá đáng?”
Thạch Lãng liếc Diệp Thanh Thanh, lại nhìn Loan Đậu Đậu, thì ra người tốt ẩn sâu trong người không lộ ra, hắn ta cho rằng có thể tùy ý Ϧóþ cô như trái hồng, không nghĩ tới cô lại gây rắc rối như vậy! Sờ sờ cái cằm, cố làm ra vẻ suy tư: “Cô có bắt nạt ai không?”
“Loan Đậu Đậu tôi cho cô biết, ςướק đàn ông của người khác sẽ bị thiên lôi đánh. Cô không tự soi gương xem bản thân mình thế nào, Tô Triệt sao có thê coi trọng cô chứ.” Diệp Thanh Thanh cười gằn.
Bỏng ngô trong miệng quá nhiều làm cô đau răng nên phun hết ra. Mắt trợn lên: “Vậy sao cô không tự lấy túi đựng nước tiểu của mình lại mặt dày đi giành bạn trai của bạn thân?”
“Khụ khụ!” Thạch Lãng bị sặc. Tự lấy túi đựng nước tiểu của mình?Đậu xanh nhỏ không nên dùng từ như vậy trước mặt con trai!
Diệp Thanh Thanh tức giận đến nỗi mặt xanh mét, tức giận chỉ vào Loan Đậu Đậu chửi to: “Tôi giành bạn trai cô thì sao? Vóc dáng cô khó coi như vậy xứng với Tô Triệt sao? Ngay cả ngón tay cô so với tôi cũng kém hơn! Bạn thân sao, cô nói đùa rồi. Nếu không phải vì Tô Triệt, cô cho rằng tôi sẽ làm bạn thân của cô sao?Cô có tư cách gì?”
Vốn dĩ sắc mặt Loan Đậu Đậu rất ôn hòa trong nháy mắt tối sầm, ngón tay Ϧóþ chặt túi bỏng ngô, ánh mắt u ám bắn về phía cô ta, mím môi không lên tiếng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc