Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 03

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

Đừng nói một trăm ngàn, chính là một nghìn bạn học Loan Đậu Đậu cũng không nhất thiết phải có. Đưa cà phê, in tài liệu, gọi điện thông báo cho tất cả cá quản lý đi họp. Vội vàng như con quay, còn chưa lấy lại hơi, tổng giám đốc lại ra lệnh: đưa quần áo đi giặt, tính vào khoản mua ngoài.
Chẳng biết hắn thay bộ đồ tây màu xám lúc nào, so với buổi trưa đẹp trai hơn. Loan Đậu Đậu không khỏi chép miệng. Thật là người có tiền, chưa hết một ngày đã thay một bộ quần áo, đi họp thì mặc cho ai nhìn?
Loan Đậu Đậu sờ sờ túi trống rỗng, bữa trưa đắt tiền ăn không nổi. Chỉ là.......KFC ở ngay trước mặt! Cô mua một túi để trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Loan Đậu Đậu rốt cuộc có thể núp dưới bàn công tác gọi điện thoại......
“Đồng Thoại, mình muốn giết bạn một trăm lần! Sao bạn lại gửi thông tin tuyển dụng của công ty U;I cho mình? Làm hại mình như sống trong nước sôi lửa bỏng!”
“Mẹ nó, sao công ty U;I chọn người như vậy, sao lại chọn người không thông minh như bạn , làm sao bạn có thể vào được vậy?”
Loan Đậu Đậu đáng thương đưa điện thoại để ra xa, để tránh lỗ tai bị chấn động. “Mình làm gì có ai để dựa! Bạn không biết tổng giám đốc ở đây biến thái thế nào? Vặn vẹo lung tung, quả thật giống như người trong transformers.......”
Bên kia Đồng Thoại còn chưa mở miệng, Loan Đậu Đậu nhạy cảm thấy khí thế cường đại phía sau, quay cổ sang thấy gương mặt tuấn tú của tổng giám đốc đang nhìn mình!
“Tổng.......tổng giám đốc.......” Loan Đậu Đậu khóc không ra nước mắt bò từ gầm bàn ra ngoài, ngồi chồm hổm trên mặt đất, chân mềm nhũn đứng không nổi.
Đôi tay tồng giám đốc đút trong túi, sắc mặt lạnh lùng xác thực méo mó. Ngồi ở trên ghế, tay dựa vào mặt bàn, để tránh kích động làm việc gì sai.
“Anh vào đây lúc nào? Nghe được những gì?” Loan Đậu Đậu đè trái tim nhảy loạn nhịp của mình, có một loại dự cảm đại họa sắp tới.
“Toàn bộ.” Hai chữ đơn giản đánh Loan Đậu Đậu rơi vào địa ngục. Hắn tiếp tục nhíu mày, lạnh lẽo nói: “Cuộc sống của cô như trong nước sôi lửa bỏng?”
“Ha ha.......Ý của tôi là sự nhiệt tình của đồng nghiệp, vừa giống như nước lại vừa dịu dàng.”
“Tôi rất biến thái? Vặn vẹo lung tung? Quả thật giống người trong Transformers?” Từng từng chữ được nói ra lại càng thêm lạnh lùng.
.......Loan Đậu Đậu ngây người thốt không nên lời, gãi gãi đầu.
Ánh mắt tổng giám đốc quét qua cái túi trước bàn làm việc, gân xanh trên trán nổi lên “Loan Đậu Đậu, cô cho rằng tôi là một đứa trẻ sao?”
Loan Đậu Đậu vô tội nắm vạt áo: “Trên người tôi không có tiền anh cũng không cấp tiền cho tôi. Huống chi.......KFC rất được hoan nghênh. Tổng giám đốc anh có thích không?”
Hắn hoài nghi mình có bị rút gân không, lại đưa người phụ nữ ngu ngốc này vào công ty. Đơn giản là khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn.
Từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp danh thiếp nhét vào tay Loan Đậu Đậu: “Một ngày đổi một cửa hàng, không cho phép lặp lại. Lấy hóa về thanh toán, không cho phép lấy tiền hoa hồng.”
Loan Đậu Đậu rầm rầm rì rì cất danh thiếp, nhìn KFC, miệng chảy nước miếng. Từ sáng đến giờ chưa ăn gì, bụng đã sớm kêu. Còn chưa mở miệng đã bị tổng giám đốc đuổi ra khỏi phòng làm việc, qua kính thủy tinh thấy hắn vứt KFC vào thùng rác.
Mao Trạch Đông nói rồi, lãng phí chính là tội phạm! Loan Đậu Đậu đứng ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, suy tính làm sao lấy lại KFC từ trong phòng tổng giám đốc.
Cưỡi ngựa trắng không nhất thiết phải là hoàng tử cũng có thể là Đường Tăng, mọc cánh không nhất thiết phải là thiên sứ cũng có thể là người đểu giả.
Mà Loan Đậu Đậu gặp người đểu giả.......
Bi kịch ngồi trên bồn tắm giặt gra trải giường!!! Chị cả thật là tội ác tày trời lưu lại dấu vết, mặc dù cô dùng bao nhiêu bột giặt, dùng thuốc tẩy cũng không cách nào giặt sạch.
Loan Đậu Đậu trợn mắt nhìn trần nhà, cả ngày chưa ăn gì, tan làm chưa kịp mua gì ăn đã bị tổng giám đốc lôi về nhà giặt gra trải giường, mệt mỏi kiệt sức, đói đến nỗi đầu óc choáng váng.
Đồng hồ báo đã chín giờ tối, tổng giám đốc không rời phòng đọc sách nửa bước, Loan Đậu Đậu giặt xong gra trải giường, đứng ở cửa, ngón tay do dự không biết có nên đi vào hay không?
Trong lúc cô còn đang lưỡng lự thì tổng giám đốc đã đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, chiếc cằm nhọn uy nghiêm, lạnh lùng.
“Sao cô chưa về?”
“Tôi.......” Loan Đậu Đậu vừa chuẩn bị đứng lên, trước mặt liền hiện ra vô số tổng giám đốc, sau đó “phù phù” một tiếng, ngã trên mặt đất, hôn mê.
Khóe miệng hắn co rút, cố ném sự kích động muốn ném cô ra ngoài, cuối cùng đặt cô lên ghế sa lon. Nửa tiếng sau, Loan Đậu Đậu tỉnh dậy, cầm ly nước nhìn ánh mắt ૮ɦếƭ người của hắn, yếu ớt mở miệng: “Cả ngày nay tôi chưa ăn cơm, đói quá nên chóng mặt.......” Ba chữ phía sau cô nói rất nhỏ nên không nghe rõ.
“Cô ngu ngốc sao? Không biết đi ăn cơm sao?” Lần đầu tiên thấy người con gái lười nhác như vậy, thậm chí ăn cơm cũng không nhớ.
Loan Đậu Đậu miệng mếu máo, tức giận quát: “Anh sai vặt tôi cả ngày, tôi làm gì có thời gian ăn cơm?” Dù sao cũng tan làm rồi, sao anh phải rống lên vậy?
Hắn ngây ngẩn cả người. Bởi vì thư ký cũ đột nhiên từ chức, không có thư ký mới đề dùng, ngày đầu tiên Loan Đậu Đậu phỏng vấn bất đắc dĩ đậu, thời gian làm quen cũng không có.Trí thông minh của cô không cao lắm, xử lý tài liệu mất nhiều thời gian hơn người bình thường.
Hắn móc trong ví hai tờ tiền đưa cho cô: “Đi ăn cơm rồi bắt xe về nhà.”
“Vâng.” Loan Đậu Đậu nắm bá Mao trong tay, gương mặt uất ức, đang đi ra thì lại không nhịn được nuốt nước miếng.
Quả nhiên là người ưa mềm sợ người cứng rắn! Hừ, về sau phải đối với hắn hung hăng một chút, cho hắn biết cô không dễ bắt nạt!
Người đàn ông đứng ở ban công, nhìn bóng dáng vui sướng của cô, chân mày khẽ cau lại. Lần nữa cảm giác mình tự rước phiền phức lên người, ngón tay khẽ gạt tàn thuốc, tro thuốc rơi xuống không trung, buổi tối ở đây có vẻ cô đơn.
Loan Đậu Đậu ở công ty một tuần rốt cuộc cũng quen, hoàn toàn có thể chiêm nghiệm chỉ số biến thái của tổng giám đốc đạt sao cấp mười, khó trách đổi nhiều thư ký như vậy. Hắn quả thật biến thứ ký thành siêu nhân! Rốt cuộc cũng biết tên tồng giám đốc......Thạch Thương Cách!
Thạch Thương Ly, Thạch Thương Ly, Thạch Thương Ly,nhẩm đi nhẩm lại ba lần, Loan Đậu Đậu quyết định đọc tên hắn thành “Phân Ruồi”!
Tiệc đính hôn của người yêu cũ tiến hành lúc sáu giờ chiều, mà giờ này người của công ty đều về khá nhiều. Loan Đậu Đậu gọi điện thoại một vòng cũng tìm không ra bạn trai có thể cùng cô đi tham gia bữa tiệc.
Cuối cùng tầm mắt dùng lại trong phòng làm việc duy nhất làm thêm giờ đến điên người, một kế hoạch hiện ra trong đầu!
“Tổng giám đốc vất vả rồi.” Loan Đậu Đậu câm một tách cà phê đi vào.
Thạch Thương Ly thả tài liệu tong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô đưa cà phê vào cùng với bộ dáng ân cần của cô, có một dự cảm xấu. Không phải cô cho thứ gì vào cà phê chứ?
Nhìn hắn để ly cà phê xuống, Loan Đậu Đậu thấp thỏm. Không phải hắn phát hiện ra điều gì chứ?
“Cô thả độc vào sao?”
Loan Đậu Đậu tái mặt, mẹ nó, mắt phân ruồi không tốt sao? Cái ly nhỏ như vậy thì bỏ gì vào được chứ?
Phải nhịn, phải nhịn!Nhất định phải lừa được tổng giám đốc làm bạn trai! Bảo đảm cả hội trường kinh ngạc, tốt nhất cô dâu nên nhìn kỹ phân ruồi, đào hôn, vậy cô có thể cùng bạn trai cũ.......
“Ha ha, tổng giám đốc cực nhọc vì lợi ích của công ty mà mất ăn mất ngủ, thân là nhân viên của U;I, tôi thật sự cảm động với hình tượng vĩ đại của anh. Thay mặt toàn thể nhân viên tỏ lòng kính trọng với anh, mời tổng giám đốc.......đi ăn tối!”
Yên tĩnh, rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Thạch Thương Ly mặt không thay đổi, khuôn mặt càng thêm tĩnh mịch, đôi mắt lạnh lẽo. Môi mím thành một đường cong, nửa ngày không nói ra lời.
Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, không hiểu rốt cuộc hắn có ý gì. Rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?
“Cô muốn hẹn hò với tôi?”Rốt cuộc tổng giám đốc lên tiếng.
“À?” Cái này với hẹn hò có quan hệ sao?
Đôi môi mỏng của Thạch Thương Ly khẽ cười, gật đầu: “Tôi đồng ý hẹn với cô.”
Loan Đậu Đậu ngây ngẩn cả người, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao hắn cuồi sâu như vậy, cười đến nỗi cả người cô run lên?
Chỉ là tổng giám đốc đồng ý chính là đi tham gia tiệc đính hôn với cô! Thật tốt quá! Hoan hô!
Dọc đường đi biểu hiện của Thạch Thương Ly không được tốt lắm, lần thứ ba Loan Đậu Đậu được ngồi xe của tổng giám đốc rất hưng phấn, xe tốt có khác, cảm giác như không ngồi trong xe mà là ngồi trên tiền nhân dân tệ.
Đến nơi tổ chức tiệc đính hôn tại khách sạn, sắc mặt Thạch Thương Ly liền tối lại. Ánh mắt khẽ nhìn Đậu Đậu, giọng nói âm trầm vang lên: “Đây chính là nơi cô mời tôi ăn sao?”
Đậu Đậu dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Còn là tiệc đứng! Miễn phí, cho nên ăn hết mình không sao. Nếu như tí nữa có cô dâu khẽ liếc mắt đưa tình với anh, ngàn vạn lần đừng khách khí trực tiếp lên giường, khách sạn ngay trước mặt!”
“Loan! Đậu! Đậu!” Sắc mặt Thạch Thương Ly khó cói tới cực điểm. Vốn cho là người phụ nữ ngu ngốc này mời mình ăn cơm, muốn nịnh bợ hắn. Cuộc sống không có gì thú vị nhưng nhìn một Loan Đậu Đậu thất bại rất thú vị, lại không nghĩ tới cô lại to gan như vậy dám lừa hắn.
Loan Đậu Đậu lập tức giật mình phục hồi tinh thần, đầu lưỡi gãy xương. Tại sao cô lại nói hết ra rồi!
“Tôi đùa thôi! Mời anh ăn cơm là thật lòng. Nhưng tháng này tiền sinh hoạt đã không có cho nên chỉ có thể dẫn anh tới đây ăn tiệc lớn.” Nói giỡn, cho dù gan to đến mấy cũng không dám lừa tổng giám đốc! Dù sao thật lòng hay không chỉ có trong lòng cô biết!
Thạch Thương Ly tiếp tục dùng ánh mắt sắc lạnh ૮ɦếƭ người nhìn cô, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Loan Đậu Đậu chủ động níu lấy quần áo hàng hiệu của hắn, nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc đừng tức giận nha! Cười một cái.......” Chân mày cau có, đừng nói làm mê lòng người là hù ૮ɦếƭ người thì đúng hơn.
Thạch Thương Ly cúi nhìn bàn tay cô níu lấy người mình thì cảm thấy rất phức tạp, mấy giây sau thì khuôn mặt cũng dịu hơn một chút, ra lệnh: “Lấy đồ ăn cho tôi.”
“Yes sir!” Loan Đậu Đậu ngọt ngào đồng ý, xoay ngườ lảm nhảm: “Anh không có tay sao, không biết cái gì gọi là ga lăng sao? Cũng áp bức tôi như người thường!”
Sân cỏ màu xanh được trang trí vô cùng đẹp, còn mời ban nhạc về biểu diễn, khách mời xôn xao, ánh mắt đều chú ý cô dâu chú rể nhưng sau khi Thạch Thương Ly đến thì tâm điểm chú ý đều dồn lên hắn. Đàn ông nhìn, khịt mũi ghen tỵ, phụ nữ lén quán sát, thở dài cùng khen ngợi, một người thật hoàn mỹ.
Loan Đậu Đậu đưa đĩa thức ăn tới trước mặt hắn nịnh nọt: “Anh nhìn xem, đồ ăn rất ngon. Tôi còn lấy cho anh hương......”
“Đậu Đậu.......” Giọng nói ấm áp vang lên thì cả người Loan Đậu Đậu như bị sét đánh, ngây người, bàn tay cầm ly sâm banh cứng ngắc giữa không trung,thật lâu mới phản ứng được, quay đầu nhìn người đàn ông.......
Chú rể Tô Triệt có khuôn mặt hoàn mỹ nhưng hình dáng không sắc bén cùng khí thế bức người như Thạch Thương Ly, lông mày có mấy phần ưu thương, da trắng sáng như ngọc, lịch sự nho nhã, nếu ở thời cổ đại sẽ giống như công tử ưu nhã, ở hiện tại thì giống như hoa rất chân thật. Đứng bên cạnh hắn ta dĩ nhiên là cô dâu như hoa như ngọc, thấy Loan Đậu Đậu mắt bốc lửa nhưng đôi môi đỏ tươi lại nở nụ cười.
Đầu óc Loan Đậu Đậu trống rỗng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, mắt nhìn thẳng vào ánh mắt u buồn của Tô Triệt, hận không thể ôm hắn phóng khoáng mà tự nhiên nói: “Nếu kết hôn không hạnh phúc em dẫn anh bỏ trốn.......”
Mặc dù ban đầu là Tô Triệt lừa dối cô, cũng đã tùng thề mỗi ngày sẽ không cần người đàn ông này nhưng hôm nay thấy hắn ta ưu buồn như vậy ngay cả sinh lực để tức giận hắn ta cũng không có.
Chỉ còn lại đau lòng.......
Thì ra cô càng tệ hơn lại có thể thích người đàn ông này.
Thạch Thương Ly mặt không biến sắc thu lại phản ứng của Loan Đậu Đậu vào mắt, hiểu sự im lặng của ba người này là bắt nguồn từ chuyện ngày xưa, một chút không vui chợt thoáng qua.
“Đã lâu không gặp.” Tô Triệt trước sau như một thanh nhã mở miệng, mắt nhìn chằm chằm Đậu Đậu giống như không nhìn thấy một tượng phật đứng cạnh cô.
Lúc này Loan Đậu Đậu còn bưng đĩa thức ăn cùng sâm banh cho tổng giám đốc, đối mặt với người đã quên hết những lời nói hùng hồn chuẩn bị trước ở nhà, ngay cả tổng giám đốc đứng bên cạnh cũng quên mất.
“Đậu Đậu, đây là bạn trai cô sao? Rất đẹp trai! Thật là hâm mộ!” Cô dâu tiến lên một bước ôm Loan Đậu Đậu.
Loan Đậu Đậu không nhúc nhích để cô ta ôm, cảm thấy không chân thành chút nào. Giọng nói âm trầm bên tai: “Đậu Đậu, cô vĩnh viễn không thể nào thắng được tôi.”
Hít sâu một hơi, kiên quyết không so đo tạo bất hòa. Lui về sau một bước, khóe miệng gượng ép ra nụ cười “Tôi đi vệ sinh một chút, nhịn lại không tốt lắm, bàng quang sẽ nhanh hư, ha ha......”
Không để ý phản ứng của ba người, xoay người không cẩn thận dẫn vào quần, trọng tâm không vững, “Bùm” ngã cả người xuống ao, cả người ướt sũng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc