Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 55

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Bắt đầu từ khi Dương Thần ở bên ngoài xem quần áo, Lương Thần liền ngồi ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, khí định thần nhàn bảo trợ lý mở máy tính ra, bắt đầu xử lý công chuyện.
Mà những người họp cùng anh hôm nay, đành phải kiên nhẫn ngồi theo ở bên cạnh.
Thật vất vả gần đến một giờ chiều, tất cả mọi người đói đến trước *** dán đến sau lưng, mà Lương Thần vẫn không có bất kỳ ý tứ muốn bỏ qua chút nào.
Thời gian lại qua nửa tiếng, có vài người đói đến không chịu nổi, liền liều mạng uống nước, nhiều lần ngẩng đầu lên, thần thái nhìn Lương Thần muốn nói rồi thôi.
Lương Thần như là không có nhận thấy được phản ứng của những người chung quanh, chỉ chuyên chú nhìn máy tính, thỉnh thoảng đánh cực nhanh một hàng chữ ở trên bàn phím.
Ngẫu nhiên, anh sẽ nâng đầu lên một chút, dư quang khóe mắt không có cảm xúc gì, nhưng vẫn cho người ta một loại cảm giác bén nhọn, những người đó sợ tới mức càng thêm không dám nói gì, chỉ liều mạng quay đầu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh rộng lớn, nhìn rốt cuộc Dương Thần bên ngoài thấy được bao nhiêu kiện quần áo.
Mãi cho đến pin laptop Lương Thần truyền đến một cảnh cáo lượng điện không đủ, mới nhanh chóng lại đánh ra một hàng chữ, liền khép laptop lại.
Lúc này trên người anh đã không có hơi thở *** lúc trước, cả người tựa như công tử quý gia khiêm tốn, tư thái nhẹ nhàng quay đầu, không chút để ý nhìn lướt qua Dương Thần ngoài cửa sổ, sau đó cả người giống như bởi vì mới vừa làm việc nên mệt mỏi, tựa vào trên sô pha, chậm rãi nhắm hai mắt lại, còn nâng tay lên, xoa xoa mi tâm của mình.
Bởi vì không phải ban đêm,“Lưu Kim Tuế Nguyệt” gần như không có người nào đến chơi, toàn bộ đại sảnh lầu một, càng trở nên yên tĩnh hơn.
Tính tình Cảnh Hảo Hảo an tĩnh, từ nhỏ liền có thể bảo trì được bình thản, tuy rằng cô vội vàng đến tìm Lương Thần, muốn anh buông tha cho Thẩm Lương Niên, nhưng càng thông minh sẽ không nhắc tới sự kiện kia ở trước mặt người khác.
Cho nên, cô chỉ là im lặng ngồi ở chỗ kia, chờ Lương Thần lên tiếng rời đi.
Nhưng mà, lúc sắp gần ba giờ, người đàn ông vẫn ngồi ở một bên, nhắm mắt lại dưỡng thần, cả người giống như là đang ngủ.
Cảnh Hảo Hảo lại cảm giác được có chút đói bụng, cô không ngừng nuốt nước miếng, nhưng bụng lại không cẩn thận truyền ra một tiếng kêu.
Tiếng kêu rất nhỏ, nhưng bởi vì đại sảnh rất im lặng, Lương Thần cách Cảnh Hảo Hảo rất gần, cho nên nghe được nhất thanh nhị sở, anh nhắm mắt lại trầm mặc không đến một phút đồng hồ, liền không nhanh không chậm mở mắt, trước nâng cổ tay lên, nhìn nhìn thời gian, sau đó mới âm điệu thản nhiên hỏi: “Xem bao nhiêu kiện quần áo rồi?”
Thím Lâm đứng ở cửa hai chân đã sắp bủn rủn vội vàng cung kính trả lời: “Nhìn còn chưa tới một phần ba.”
Lương Thần nhíu nhíu mày, sau đó tầm mắt quét về phía Cảnh Hảo Hảo, liền mặt không chút thay đổi mở miệng, nói: “Đi kêu Dương Thần vào đi.”
Mọi người nghe nói như thế, như là chiếm được đại xá gì đó, biểu tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thím Lâm “A” một tiếng, liền vội vàng chạy ra ngoài.
Sau một lúc lâu, thím Lâm mang theo Dương Thần bị phơi nắng thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa đi đến.
Thím Lâm đứng ở cửa đại sảnh, vốn không có đang động.
Dương Thần ngừng bước chân một chút, mới kiên trì, tốc độ cực kỳ thong thả tiêu sái đi đến trước mặt Lương Thần, giọng nói có chút nhút nhát hô một câu: “Lương tổng.”
Lương Thần nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, chỉ dùng ngữ điệu chậm rì rì nói: “Đất dưới Lưu Kim Tuế Nguyệt là của tôi, hội sở này cũng là một tay tôi tạo ra, quyền ký kinh doanh cho anh năm năm, đến tháng 11 năm nay, quyền kinh doanh của anh đến kỳ, nói cách khác...... Anh cần đi tìm tập đoàn Giang Sơn ký hợp đồng một lần nữa, đúng không?”
Dương Thần gật gật đầu, nói: “Đúng.”
“Tôi còn nhớ rõ, ba năm này, bởi vì tôi thường xuyên tới Lưu Kim Tuế Nguyệt bàn buôn bán, cho nên một nửa mọi người ở thành phố Giang Sơn đều tới đây làm hội viên, cũng thực thích tới nơi này, khiến mức lợi nhuận hàng năm của anh lật mình mấy lần, tính quý trước khi hết hạn này thôi, Lưu Kim Tuế Nguyệt thu vào, tất cả thu vào dưới danh nghĩa Dương Thần anh tăng lên 60%, có phải hay không?”
Dương Thần nghe nói như thế, đáy lòng mơ hồ có chút chột dạ, anh ta tiếp tục gật đầu, nói: “Đúng.”
Lương Thần không có nói chuyện, chỉ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Dương Thần.
Dương Thần nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt có chút khó coi nói: “Lương tổng, tôi cam đoan đây là lần đầu tiên, tôi tuyệt đối sẽ không phạm lần thứ hai, tương lai tài xế và người trong nhà ngài đến nơi này, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản...... Hơn nữa nếu tôi biết, bọn họ là người trong nhà ngài, tôi khẳng định sẽ không ngăn cản, đây là hiểu lầm, hiểu lầm......”
Dương Thần lo lắng nói một chuỗi dài, lúc anh nói xong lời cuối cùng, giọng nói đều có chút phát run, ngay tại lúc anh ta muốn bật thốt lên lời cầu xin tha thứ, Lương Thần đột nhiên đứng lên, kéo Cảnh Hảo Hảo một phen, đẩy tới trước mặt Dương Thần, nói: “Anh nhìn rõ ràng tướng mạo của cô ấy cho tôi, tôi cảnh cáo anh, hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, anh bắt cô ấy phơi nắng một tiếng, hôm nay tôi trả lại gấp bốn lần cho anh, cho anh phơi nắng bốn tiếng, nếu còn có lần sau, giống như tôi vừa mới nói vậy, Lưu Kim Tuế Nguyệt của anh khỏi cần nghĩ đến mử cửa nữa, cho dù anh còn có thời gian một năm mới tới kỳ hạn hợp động với tập đoàn Giang Sơn của tôi, nhưng nếu tôi vẫn có thể ở trong vòng vài ngày, tạo ra một Lưu Kim Tuế Nguyệt thứ hai danh tiếng càng nổi bật hơn của anh! Tôi cũng không tin, hội sở Lương Thần tôi không cho đến, có mấy ai trong thành phố Giang Sơn này dám quang minh chính đại đối nghịch với tôi mà đi đến nơi này!”
“Hôm nay, tôi ném lại những lời này cho anh, những thứ ở thành phố Giang Sơn thuộc về Lương Thần tôi, chỉ là thuộc về cô ấy, Lương Thần tôi có thể đi, cô ấy cũng có thể đi, nói đơn giản, của tôi chính là của cô ấy! Nếu ai đối nghịch với cô ấy, chính là đối nghịch với Lương Thần tôi!”
Lương Thần nói xong lời cuối cùng, ngữ khí không nhịn được nặng nề hơn, hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc