Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 49

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Tôi nào dám nói bừa, chính là mấy tháng trước Cảnh tiểu thư được tài xế đón đến biệt thự của chúng ta, buổi tối tôi làm món ăn khuya, muốn đưa lên lâu đưa cho Cảnh tiểu thư và Thần thiếu gia ăn, kết quả tôi nghe được Thần thiếu gia nói với Cảnh tiểu thư, bảo cô ấy chia tay với Thẩm Lương Niên......”
“Khụ khụ......”
“Thần thiếu gia......”
Đuôi mắt một người hầu nhìn thấy Lương Thần đi vào trong nhà, vội vàng xoay người, cung kính chào hỏi một tiếng.
Những người hầu khác sợ tới mức vội vàng im bặt, từng người cúi đầu, cũng không dám thở mạnh ra một chút.
Toàn bộ không khí trong phòng khách, nháy mắt liền áp lực đến cực điểm.
Trên mặt Lương Thần không có biểu tình gì quét người hầu vài lần, đứng ở trước mặt người hầu, cũng không có lên tiếng, chỉ là tầm mắt, cuối cùng dừng ở trên thân người hầu vừa mới nói Cảnh Hảo Hảo là bạn gái của Thẩm Lương Niên.
Người hầu kia cảm nhận được tầm mắt của Lương Thần, sợ tới mức chân run rẩy lên, sau đó liền cúi đầu, thưa dạ mở miệng, biện bạch nói: “Thần thiếu gia...... Tôi không có ý tứ khác, tôi chỉ là nhìn thấy tin tức công ty Thiên Vinh, cho nên liền nói hai câu......”
Lương Thần chỉ nghe, không đáp.
Trên mặt tuấn mỹ phi thường của anh mơ hồ lộ ra một cỗ tức giận nhàn nhạt, ở dưới ánh đèn thủy tinh phòng khách chiếu xuống, có vẻ tràn ngập nguy hiểm.
Người hầu đó càng nói, giọng nói càng nhỏ, thậm chí tới cuối cùng, ngữ khí đều run rẩy lên, càng nổi bật cô ta biện giải tái nhợt vô lực, đến cuối cùng, dứt khoát trực tiếp liền không có tiếng vang.
Trong phòng khách lại yên tĩnh một lúc, rốt cục Lương Thần cũng mở miệng, hỏi: “Cô ở trong này làm người hầu bao lâu rồi?”
“Hai...... Hai năm.”
“Hai năm?” Ngữ điệu Lương Thần nghe có chút lười nhác hỏi lại một câu, giây tiếp theo liền có chút lạnh lẽo nói: “Hai năm, cô không biết tính tình tôi, ngược lại còn phạm sai lầm cấp thấp như vậy!”
Ngữ điệu anh không cao, nhưng đám người hầu trước mặt sợ tới mức lạnh run, không dám hé răng.
“Tôi cảnh cáo cô, còn có lần sau nữa, cô liền trực tiếp cầm đồ của mình lăn khỏi đây cho tôi!”
Giọng điệu Lương Thần cất giấu uy hiếp nồng đậm, nói xong, tầm mắt anh đảo qua từng người hầu trước mặt, tiếp tục nói: “Các người cũng giống như vậy!”
“Vâng, Thần thiếu gia.”
Lương Thần xoay người, trực tiếp đi lên trên lầu, mới đi hai bước, anh giống như là nhớ tới cái gì, dậm chân, cũng không có quay đầu lại nói: “Ở trước mặt Cảnh tiểu thư, phong kin miệng của các người lại hết cho tôi, nếu để cô ấy biết công ty Thiên Vinh xảy ra chuyện, các người đều chờ đó cho tôi!”
Nói xong, Lương Thần trực tiếp đi vào thang máy.
Người hầu phòng khách, lúc này mới thở phào một hơi.
Hơn nửa ngày, mới có người nhỏ giọng nói: “Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, tôi đã cho rằng lần này đám người chúng ta bị Thần thiếu gia đuổi đi rồi!”
“Đổi lại trước đây, khẳng định Thần thiếu gia sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta như vậy, hôm nay tâm tình Thần thiếu gia, thoạt nhìn tựa hồ cũng không tệ lắm.”
“Phỏng chừng là do Cảnh tiểu thư trên lầu tỉnh lại đi, cô nên cảm tạ Cảnh tiểu thư, nếu Cảnh tiểu thư còn đang hôn mê, những lời cô vừa mới nói kia, khẳng định chịu không nổi......”
“Thật ra lúc đó tôi cảm thấy, tương lai Cảnh tiểu thư sẽ là bùa hộ mệnh của chúng ta nha......”
......
Đúng lúc đó, ngoài cửa “Golden Age”.
Thẩm Lương Niên cắt đứt cuộc gọi với Lương Thần, ngồi ở trong xe của mình, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Đã sắp mười bảy ngày, Cảnh Hảo Hảo không xuất đầu lộ diện mười bảy ngày.
Một người sống lớn như vậy, cứ như vậy biến mất không còn một chút từ trong thế giới của anh.
Đêm nay, lúc Lương Thần nửa nói giỡn nói với anh, có phải anh trộm tình bị Cảnh Hảo Hảo bắt không, tâm anh hung hăng run rẩy một chút.
Anh luôn cảm thấy có chút lòng bất an, trong hai năm anh và Kiều Ôn Noãn ở cùng một chỗ, anh cũng chưa từng cảm giác như vậy, không biết có phải là nguyên nhân có tật giật mình hay không, lần này sau khi anh lại phản bội Cảnh Hảo Hảo lần nữa, lúc không tìm thấy Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng anh bắt đầu khủng hoảng lên.
Thật ra Thẩm Lương Niên đã sắp không nhớ rõ lúc trước chính mình đã ở cùng một chỗ với Kiều Ôn Noãn như thế nào rồi, có lẽ là vì lần đầu tiên gặp Kiều Ôn Noãn, cô ta mặc váy trắng, tóc dài đen nhánh mềm mại buông ở sau đầu giống Cảnh Hảo Hảo, lúc nở nụ, đôi mắt cong cong, có vài phần giống như Cảnh Hảo Hảo.
Càng hoặc là, đàn ông có tiền, sẽ cảm thấy cuộc sống lúc này không đủ K**h th**h, tuy rằng anh không lên giường với Cảnh Hảo Hảo, nhưng quen biết nhiều năm như vậy, lúc ở cùng một chỗ, thật sự có chút tìm không thấy kích tình.
Nhưng mặc kệ anh ở cùng một chỗ với Kiều Ôn Noãn như thế nào, đáy lòng anh, thật sự muốn cưới vẫn là Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên nghĩ đến đây, nhịn không được nâng tay lên, hung hăng xoa mặt mình một phen, sau đó di động đặt ở một bên liền đúng lúc vang lên, anh quay đầu, nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, là Kiều Ôn Noãn gọi tới, anh thở ra một hơi, vươn tay, trực tiếp ấn cúp điện thoại.
......
Cho dù Cảnh Hảo Hảo đã tỉnh, người trong biệt thự vẫn không có buông lỏng nửa phần.
Buổi chiều mỗi ngày bác sĩ Trương đều sẽ đúng giờ đến biệt thự một chuyến, đo huyết áp, làm kiểm tra cho Cảnh Hảo Hảo.
Cho dù Cảnh Hảo Hảo ăn không nhiều lắm, nhưng mỗi ngày trong biệt thự vẫn đều chuẩn bị rất nhiều thực phẩm đại bổ.
Chỉ chớp mắt, đi tới tuần cuối cùng của tháng 8, gần kết thúc mùa hè của thành phố Giang Sơn, Cảnh Hảo Hảo đã có thể xuống giường hoạt động.
Số lần bác sĩ Trương đến cũng dần dần bớt đi, thuốc bổ cũng dần dần đổi thành ăn uống bình thường.
Mỗi ngày Lương Thần vẫn ngủ ở phòng sách, luôn không có trở về phòng ngủ chính.
Sau khi Cảnh Hảo Hảo có thể hoạt động, liền sẽ không nghẹn ở trong phòng ngủ nữa, mỗi ngày sau khi nghỉ trưa, cô sẽ đi tản bộ trong sân, nơi đó có một mảng lớn sân cỏ màu xanh biếc, cô sẽ nằm ở trên mặt cỏ, ngắm nhìn trời xanh mây trắng, ngắm nhìn toàn cảnh căn biệt thự giá trị liên thành trang hoàng tinh sảo mà hùng vĩ đồ sộ này của Lương Thần.
Một khi Cảnh Hảo Hảo có thể hoạt động, thân thể đặc biệt tốt lên rất nhanh, chỉ thời gian một tuần, cô đã khôi phục không khác gì lúc trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc