Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 42

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tâm Lương Thần, nhất thời hỗn loạn thành một đoàn, anh nhịn không được cúi đầu, dùng ngữ khí hung hăng nói ở bên tai Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh Hảo Hảo, không có sự cho phép của tôi, em dám ૮ɦếƭ thử cho tôi xem!”
Bình thường anh dùng khẩu khí như vậy lúc uy Hi*p Cảnh Hảo Hảo, cô gái nhỏ sẽ bày ra một bộ dáng rõ ràng rất sợ hãi, lại ra vẻ kiên cường nhìn anh.
Nhưng hiện tại, cô lại thờ ơ nằm ở nơi đó, không hề run rẩy, không hề sợ hãi, thậm chí mí mắt cũng không có động chút nào.
Lương Thần cũng không biết rốt cuộc là làm sao, sao đáy lòng lại nhớ rõ ràng thần thái của cô như vậy, cũng không biết vì sao lúc này mình lại hoảng hốt như vậy.
Anh bất giác muốn trấn an tốt khẩn trương của chính mình.
Cho nên, cả người liền chợt xoay đi, đi về phía bên ngoài phòng bệnh.
Đùa gì thế...... Cô là người của anh, không có sự cho phép của anh, cô dám ૮ɦếƭ!
......
Tài xế nhìn thấy Lương Thần đi ra, vội vàng đứng thẳng thân mình, đưa thức ăn nhanh mình đã mua tốt trong tay cho Lương Thần, cung kính nói: “Thần thiếu gia, đã dựa theo phân phó của ngài, phái người đi Bắc Kinh mời bác sĩ chăm sóc đặc biệt cho thủ trưởng tới, chỉ cần bác sĩ Trương đến đây, Cảnh tiểu thư sẽ không sẽ có chuyện gì, cả ngày nay ngài chưa ăn gì cũng chưa uống nước, hiện tại ăn một chút gì đó, bằng không thân thể ngài sẽ không chịu nổi.”
Lương Thần nhìn cũng không có liếc mắt nhìn những thức ăn này một cái, trực tiếp lấy di động ra, tìm số điện thoại của Thẩm Lương Niên, gọi qua.
Cảnh Hảo Hảo không quan tâm người khác, nhưng sẽ luôn để ý đến Thẩm Lương Niên đi.
Không phải không chịu đựng nổi đêm nay ư?
Vậy tìm Thẩm Lương Niên đến bồi ở bên người cô đi, anh cũng không tin, Thẩm Lương Niên ở bên tai cô nói liên miên cằn nhằn, lại không gọi tỉnh được cô!
Nhưng mà, điện thoại vang tút tút hơn nửa ngày, nhưng không ai tiếp nghe.
Lương Thần tiếp tục gọi qua, vẫn không có người nhận nghe.
Lương Thần nhíu nhíu mày, thu hồi di động, xoay người nói với tài xế: “Hiện tại bác phái người đi tìm Thẩm Lương Niên cho tôi, xem anh ta ở nơi nào!”
“Vâng, Thần thiếu gia.” Tài xế lên tiếng, trước khi đi, vẫn là để những thức ăn kia lại.
......
Qua khoảng nửa tiếng, di động Lương Thần vang lên.
Là tài xế gọi tới.
Lương Thần không có chậm trễ chút nào liền tiếp nghe, trực tiếp hỏi: “Tìm được Thẩm Lương Niên chưa?”
“Tìm được rồi.”
“Bắt anh cho ta mang lại đây.”
“Thần thiếu gia......” Đầu kia điện thoại dừng một chút: “Có thể là có chút không tiện?”
“Không tiện? Có chuyện gì còn muốn không tiện hơn Cảnh Hảo Hảo ૮ɦếƭ?” Giọng nói Lương Thần, không tự chủ được có chút trầm xuống.
“Hiện tại Thẩm tiên sinh đang ở khách sạn Tứ Quý, cùng...... cùng một cô gái tên là Kiều Ôn Noãn...... Vừa rồi đi vào chưa tới nửa tiếng, chỉ sợ hiện tại có chút không có tiện......”
Một câu đứt quãng, vừa mới nói xong, Lương Thần liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Thần thái cả người, nháy mắt liền lạnh như băng đến cực hạn.
иgự¢ phập phồng lên xuống.
Lại vẫn không phát tiết được lửa giận nhanh chóng vọt lên cao ở bên trong.
Thẩm Lương Niên lại có thể ở cùng một chỗ với Kiều Ôn Noãn...... Chuyện này, anh rõ ràng đã biết rất lâu trước kia, nhưng hiện tại lại nghe nói lần nữa, nhưng lại nghe thấy ở dưới tình huống Cảnh Hảo Hảo sống ૮ɦếƭ chưa biết, anh liền cảm thấy đáy lòng mình phẫn nộ thành một đoàn, thậm chí có một loại xúc động hận không thể Gi*t Thẩm Lương Niên.
Hiện tại Thẩm Lương Niên không có tâm để ý tới cô gái trong phòng săn sóc đặc biệt đó.
Nhưng Lương Thần anh sẽ không mặc kệ.
Dù như thế nào, anh cũng sẽ không để bất luận kẻ nào ςướק cô đi từ trong tay anh, cho dù là diêm vương gia!
Ánh mắt Lương Thần âm trầm cầm lấy di động của mình, lại gọi điện thoại cho tài xế lần nữa: “Bây giờ bác đi công ty một chuyến, lấy máy tính làm việc của tôi tới đây.”
Sau khi Lương Thần cắt đứt điện thoại, đứng ở ngoài cửa sổ phòng bệnh trong chốc lát, sau đó bước đi đến toilet.
Trong toilet có một bác sĩ trực ban, Lương Thần giả bộ ra bộ dáng vô tình, đứng ở cửa chơi di động, vẫn đợi đến khi bác sĩ kia rời đi, lúc này Lương Thần mới vội vàng đi tới từng gian phòng toilet, lần lượt mở ra, xác định bên trong không có người, lúc này mới quay trở lại cửa toilet lần nữa, khóa trái cửa, sau đó cầm lấy di động của mình, mở ghi âm, thanh thanh tiếng nói, trầm thấp mà lại thong thả mở miệng về phía di động......
......
Lúc Lương Thần cầm di động đi ra, tài xế đã mang theo máy tính của anh chạy tới bệnh viện.
Lương Thần tiếp nhận máy tính, sắc mặt bình tĩnh nói: “Hiện tại nơi này không có chuyện của bác, bác đi trước đi.”
“Vâng, Thần thiếu gia.” Tài xế cung kính lên tiếng, sau đó liền nói: “Thần thiếu gia, tôi ở ngay dưới lầu chờ ngài, nếu ngài có phân phó gì, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi.”
Lương Thần gật gật đầu, không có lên tiếng, thần thái anh bình tĩnh chờ tài xế biến mất ở chỗ thang máy, mới có chút khẩn cấp mở máy tính ra, mở Bluetooth, nhấn di động liên tiếp, sau đó tránh ở trong WC truyền ghi âm từ trong máy vi tính.
Lương Thần ở trong quá trình truyền ghi âm, gọi điện thoại cho nhân viên kỹ thuật của mình, để nhân viên kỹ thuật gửi cho anh một phần mềm thay đổi giọng nói ngay trong đêm.
Sau khi nhận được phần mềm đổi giọng nói, anh mở ghi chép lưu trữ cuộc họp từ trong máy vi tính ra, lấy giọng nói của Thẩm Lương Niên từ bên trong ra, dùng phần mềm thay đổi giọng nói phân tích âm sắc và âm tần của Thẩm Lương Niên.
Sau đó, anh chuyển ghi âm gốc của mình thành âm sắc và âm tần của Thẩm Lương Niên, lưu file ghi âm lại rồi gửi về trong điện thoại di động.
Lương Thần mở di động ra, đặt ở bên tai, chậm rãi nghe xong một lần, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới khép máy tính lại, trực tiếp trở về phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, im lặng có chút quỷ dị, Lương Thần đặt máy tính ở trên sô pha, cầm di động đi tới bên giường bệnh Cảnh Hảo Hảo, ngồi ở trên ghế.
Anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, liền lấy di động ra, nhấn mở file ghi âm, đặt ở bên tai Cảnh Hảo Hảo.
“Hảo Hảo...... Anh là Lương Niên, anh đến thăm em......”
Trong phòng bệnh yên tĩnh, truyền đến giọng nói Thẩm Lương Niên từ giọng gốc của Lương Thần.
Ôn nhuận như thế, lại cất giấu một cỗ ôn nhu lưu chuyển nói không nên lời.
Cả đời này của Lương Thần, đều chưa từng dùng âm điệu nhu tình như nước này nói chuyện nhiều, lúc anh nghe đến giọng nói này, thần thái hơi có chút mất tự nhiên, sau đó anh liền chậm rãi vươn tay, cầm tay tinh tế khéo léo của Cảnh Hảo Hảo, tay cô gái nhỏ giống như là bông, mềm mại, khiến cho người ta rất muốn dùng sức xoa Ϧóþ, nhưng Lương Thần lại không tự chủ thả khí lực trên tay đến nhẹ nhất, giống như là nắm trân bảo dễ vỡ nào đó, nắm thật cẩn thận, sau đó, trong di động lại truyền đến lời nói dịu dàng ấm áp: “Hảo Hảo, không phải qua một thời gian nữa em muốn gả cho anh làm cô dâu ư? Em còn ngủ như vậy nữa, sẽ gả cho anh như thế nào đây?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc