Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 406

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Mười tiếng thứ nhất, là đợi mấy năm nay, rốt cục lửa sém lông mày, cô sẽ gả cho anh làm vợ.
Mười tiếng thứ hai, là hận không thể có thể đêm động phòng hoa chúc với cô vào giờ này phút này.
Cảnh Hảo Hảo nhìn tin nhắn Lương Thần gửi đến, đáy lòng nghĩ, mình lại có thể có tâm tình giống như Lương Thần.
Đúng vậy, còn mười tiếng, cô sẽ gả cho anh làm vợ, mười tiếng, cô phải chịu đựng như thế nào đây!
Hóa ra người yêu nhau, thật sự tâm ý tương thông.
Lương Thần, áo cưới lễ phục ngày mai, khách mời cả sảnh đường, Giang Sơn làm lễ, em rốt cục sẽ gả cho anh.
......
Trời còn chưa sáng, Cảnh Hảo Hảo liền bị thím Lâm gọi dậy, phù dâu và thợ trang điểm nhà họ Lương đã an bài tốt từ trước chen chúc vào.
Phù rể phù dâu tìm khoảng sáu đôi, ngoại trừ Từ Dung và Duyên Hoa, còn lại có ba phù rể và hai dâu phụ là thân thích nhà họ Lương, ba phù dâu còn lại là nữ minh tinh lớn tìm đế từ trong công ty giải trí TS của mẹ Lương Thần, ngay cả phù rể còn lại cũng là mời ảnh đế năm trước.
Bốn giờ sáng, Cảnh Hảo Hảo rửa mặt, thay áo lót màu đỏ thẩm thêu uyên ương đã chuẩn bị tốt trước tiên, tùy ý khoác một kiện áo ngủ, ngồi ở trước bàn trang điểm, đối diện với gương lơn tạm thời đưa đến, bắt đầu trang điểm.
Phù dâu đứng ở một bên, đã mặc lễ phục phù dâu, quay chung quanh Cảnh Hảo Hảo, thỉnh thoảng lên tiếng khen cô xinh đẹp, duy chỉ có Duyên Hoa, ngồi ở một bên, ánh mắt lẳng lặng xuyên qua gương, nhìn Cảnh Hảo Hảo, không có lên tiếng.
......
Cảnh Hảo Hảo trang điểm xong, lúc dán lông mi giả, Lương Thần bị mẹ đánh thức.
Cho dù tối hôm qua xoay chuyển trằn trọc không ngủ được, lúc này bị đánh thức, lại vẫn rất nhanh liền thanh tỉnh lại, vội vàng chạy vào phòng tắm thay quần áo.
Hôn lễ cả đời một lần, tuy rằng Lương Thần chán ghét son phấn, nhưng vẫn để cho thợ trang điểm chỉnh sửa lông mày của mình một chút.
Tây trang không nhiễm một hạt bụi, kiểu dáng là mời nhà thiết kế nổi tiếng từ nước Pháp tới, tự mình thiết kế.
......
Lúc Lương Thần mặc tây trang xong, trang điểm cô dâu Cảnh Hảo Hảo cũng đã hoàn thành.
Trước thay áo cưới, sau đó, mới bắt đầu xử lý tóc.
Thợ trang điểm quấn mái tóc dài của cô thành một Pu'i tóc đơn giản, sau đó, mở hộp một bên ra, lấy vật trang sức từ bên trong ra.
Vật trang sức này, không phải vòng hoa cô dâu hay đeo, mà là vương miện, tất cả kim cương to nhỏ phía trên, ở dưới ngọn đèn chiếu xuống, đủ để chói lóa mắt người.
Màu da của cô vốn trắng, ở dưới ánh sáng khúc xạ của kim cương lóe lên, có vẻ càng thêm trong suốt long lanh.
Ngũ quan của Cảnh Hảo Hảo sinh ra đã đẹp, dưới sự phối hợp của áo cưới trắng noãn thánh khiết, cô duyên dáng yêu kiều đứng lên, ngược lại như là công chúa đi ra từ trong tòa thành.
Phù dâu vây quanh ở bên cạnh, khen cô xinh đẹp.
Cảnh Hảo Hảo thường xuyên được người khen xinh đẹp, nhưng lúc này cô nhìn chính mình trong gương, cũng bị kinh diễm vài phần.
Trong lòng bàn tay, cũng chảy ra một tầng mồ hôi, còn hai tiếng nữa, cô sẽ gả cho anh!
......
Chín giờ sáng, trong sân nhà cũ nhà họ Lương, vang lên tiếng pháo trúc đinh tai nhức óc, bùm bùm vang hồi lâu, cũng không có dừng lại.
Tiếng pháo trúc vừa mới dừng lại, Lương Thần liền khẩn cấp đi ra cửa.
Phù rể vội vàng đuổi theo, mấy em trai họ nội và ngoại quen biết anh, nhịn không được giễu cợt lên tiếng nói: “Xem A Thần gấp kìa, bước chân nhanh đến như là muốn bay lên.”
Người nhà họ Lương đứng chung quanh, nghe nói như thế, liền cười vang.
Lương Thần cũng không chờ tài xế mở cửa xe chú rể ra, chính mình liền dẫn đầu ngồi xuống.
Ai nói không phải chứ, người của anh không có bay lên, tâm anh, sớm đã bay về nơi Cảnh Hảo Hảo.
......
Trời hôm nay, đặc biệt trong xanh, thật không hổ là ứng với ngày hôm nay, ngày tốt cưới gả của Lương Thần.
Xe sang trọng một màu, từng chiếc từng chiếc, ở trong tiếng pháo trúc không gián đoạn, chậm rãi lái ra từ nhà cũ nhà họ Lương.
Mười giờ, lúc dưới lầu tiểu khu vang lên tiếng pháo trúc thứ nhất, một phù dâu chạy tới bên cửa sổ, cúi đầu, nhìn thoáng qua phía dưới, kinh hỉ hô: “Đến đây, đến đây!”
“Nhanh đưa cô dâu vào trong phòng ngủ, lát nữa cần phải đòi bao tiền lì xì!”!
Duy chỉ có Duyên Hoa không có đi tiếp cận náo nhiệt này.
Trong phòng ngủ thật im lặng, chỉ có hai người Cảnh Hảo Hảo và cô, cô mặc lễ phục váy dài màu trắng, nhìn dung nhan trang điểm cô dâu tỉ mỉ của Cảnh Hảo Hảo, mặt mày cong cong, chỉ là đáy mắt sáng rọi, lay động ra một tầng đau thương nhỏ vụn.
Sau một lúc lâu, Duyên Hoa mới mở miệng, nói: “Tân hôn vui vẻ.”
Trời biết, cô rất hi vọng, cô dâu trên hôn lễ hôm nay, có thể là cô, dù là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Cảnh Hảo Hảo cong cong khóe môi, mở miệng với Duyên Hoa, nói một tiếng: “Cám ơn.”
Âm trong lời của cô vừa mới rơi xuống, chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân bình bịch liên tiếp.
Những tiếng bước chân này, tuy thực lẫn lộn, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại có thể nhận ra, đi tuốt đàng trước, là tiếng bước chân của Lương Thần.
Mặt của cô, kìm lòng không đậu nóng lên.
......
Lương Thần đi thẳng đến phòng ngủ, còn chưa đi vào cửa, liền bị mấy phù dâu chặn ở cửa, không cho Lương Thần tiến vào.
Trong đó một phù dâu là em họ của Lương Thần, tinh linh cổ quái mở miệng, nói: “Muốn tiến vào, trước hát một bài, liền hát tiểu bình quả đi.”
“Vậy rất không có ý nghĩa, phải để chú rể phù rể đứng xếp hàng, nhảy Giang Nam style, hát tiểu bình quả.”
Phù rể nghe cầu này, nhịn không được liền kêu rên một tiếng: “Lừa gạt, Lương Thần, chính anh đến hát đi.”
Lương Thần nhón mũi chân, xuyên qua phù dâu che lấp, muốn nhìn Cảnh Hảo Hảo bên trong một cái, nhưng Cảnh Hảo Hảo đã sớm bị người dấu đi, anh đành phải kéo cổ họng hô hai tiếng “Hảo Hảo”, tuy rằng ánh mắt nhìn chằm chằm, lại giống như là ảo thuật, không hề dấu hiệu liền ném một xấp tiền lì xì lên.
Tiền lì xì bay lả tả đầy đất.
Phù dâu lập tức cúi người xuống giành.
Lương Thần thừa dịp hỗn loạn, muốn chen vào phòng ngủ, ai ngờ phù dâu lại mắt sắc phát hiện mưu đồ gây rối của anh, giành trước một bước lui về trong phòng ngủ, “rầm” đóng cửa lại.
Lương Thần đứng ở ngoài cửa, gõ cửa, ôn tồn thương lượng nói: “Các vị phù dâu mỹ nữ, để cho tôi đi vào......”
“Không được, Giang Nam style tiểu bình quả!”
“Tôi thực chưa từng nghe qua bài hát tiểu bình quả kia, các người tha cho tôi đi.”
“Không được, không được!”
“Hảo Hảo, vợ tốt của anh, em để anh đi vào......” Những lời này của Lương Thần vừa mới nói xong, cửa phòng ngủ liền bị đột ngột mở ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc