Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 403

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Từ khi Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo từ biệt ở trong bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn, liền thật sự không còn có gặp qua nhau nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tính toán cẩn thận, giờ đã qua hơn nửa năm, từ đầu mùa xuân băng tuyết hòa tan đến cuối mùa thu trời cao khí sáng.
Trong nửa năm này, Thẩm Lương Niên ở trong thành phố Giang Sơn, thật ra là gặp qua Cảnh Hảo Hảo một lần, đó cũng là chuyện hơn hai tháng trước, lúc ấy, tình trạng thân thể của anh, đã muốn hỏng bét đến không thể hỏng bét hơn, một ngày 24 tiếng, gần như mỗi thời mỗi khắc đều không thể rời khỏi thuốc, từ lúc buổi sáng ban đầu tỉnh lại đánh răng, sẽ ói máu, đến bây giờ không có ngày nào là không ói ra một bãi máu.
Khi đó, mới vừa vào mùa hè không lâu, Cảnh Hảo Hảo mặc một thân váy màu trắng sữa, ngồi ở sau xe đạp của Lương Thần, ôm thắt lưng của cô, ý cười trong suốt không biết đang nói cái gì.
Lúc ấy, anh đang cúi người, chịu đựng dạ dày đau đớn, đứng ở ven đường, chờ người đại lý bất động sản xem xong phòng ở của mình, báo giá bán ra.
Trong nháy mắt anh nhìn thấy cô, liền quên tất cả đau đớn, ánh mắt như là dính ở trên thân thể của cô, nhìn cô dần dần biến mất.
Hồi lâu sau, anh mới hồi phục tinh thần lại, cũng không để ý mình hoàn toàn không có nghe rõ giá, liền lung tung gật gật đầu với nhân viên báo giá, báo số thẻ, làm giao dịch tại chỗ.
Ngày đó, anh rời khỏi thành phố Giang Sơn, về tới trên trấn nhỏ mà mình và Cảnh Hảo Hảo đã sinh ra.
Rời khỏi trấn nhỏ này gần mười năm, trở về lần nữa, trấn nhỏ loáng thoáng vẫn là bộ dáng khi sống lúc bé, chỉ là đường không còn là đường bùn đất hố bất đồng như trước nữa, mà được sửa thành đường xi măng bằng phẳng, ven đường không phải là xe ngựa xe ba bánh, mà đổi thành xe hơi.
Anh lôi kéo va ly hành lý, dọc theo đường, đi một lát, cuối cùng bước chân liền dừng ở cửa nhà trước đây, đây là một khối tài sản duy nhất cha để lại cho anh sau khi ૮ɦếƭ, năm đó anh bán rẻ mảnh đất này đi, mua cho Cảnh Hảo Hảo một cái điều hòa.
Nơi này, chứa đựng tuổi thơ của anh, cũng chứa đựng quen biết và gần nhau của anh và Cảnh Hảo Hảo.
Phòng ở nơi này, được người xây lại lần nữa, cửa lớn không có đóng, Thẩm Lương Niên lôi kéo va ly đi vào, sau đó, mảnh đất từng bán đi 5000 đồng, bây giờ được anh dùng 50 vạn mua trở về một lần nữa.
Tuy rằng phòng ở từng xây lại lần nữa, nhưng là, trong sân ngoài trải một tầng gạch đất, những thứ khác cũng không có thay đổi gì.
Mùa hè Cảnh Hảo Hảo thích xách băng ghế nhỏ ngồi ở cây táo kia, hiện tại bộ dạng vẫn tươi tốt như trước, phía trên còn kết quả táo nhỏ màu xanh.
Thẩm Lương Niên đứng ở trong sân, liền có thể ảo tượng ra từng màn Cảnh Hảo Hảo mười một mười hai tuổi kia, thắt hai cái bím tóc đi lại ở trong sân.
Thẩm Lương Niên trở lại trấn nhỏ này, không còn có đi thành phố Giang Sơn nữa.
Trấn nhỏ không thể phồn hoa bằng thành phố Giang Sơn, cuộc sống cô đơn mà lại buồn tẻ, anh và người trong trấn nhỏ cũng không quen thuộc, bởi vì bện*** quấn thân, cũng không thích ra cửa nhiều.
Anh từng, không thích chú ý tin tức giải trí, cũng không thích xem ti vi, ngẫu nhiên sẽ xem chút tin tức thời sự và kênh tài chính và kinh tế.
Hiện tại anh, ôm thân thể bệnh tật, chỉ đang đợi ૮ɦếƭ, càng không có những thứ chí lớn hùng vĩ kia, cho nên rất ít xem ti vi.
Vì tránh né Kiều Ôn Noãn quấn quít chặt lấy, anh ngẫu nhiên mới có thể mở di động một lần, đến sau đó, dứt khoát di động cũng không mở nữa.
Thẩm Lương Niên là mở máy vào trước năm ngày hôn lễ của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần.
Chiều hôm đó, dạ dày anh, đột nhiên trở nên đặc biệt đau đớn, anh nằm ở trên giường, ngón tay nắm rách chăn, lại vẫn không thể giảm bớt.
Trên trán phủ kín từng giọt mồ hôi lớn, giãy dụa suy nghĩ muốn đi tìm thuốc, mới phát hiện, thuốc mình mang khi rời khỏi thành phố Giang Sơn, đều đã uống xong rồi, vốn còn muốn chiều hôm nay, đi bệnh viện trong trấn lấy một ít.
Trong nhà chỉ có một mình anh, anh lại quật cường không có vì đau đớn mà kêu ra một tiếng đau đớn.
Cuối cùng, anh là bị đau ngất xỉu đi.
Đợi khi anh lại tỉnh lần nữa, người hư thoát không có một chút khí lực, còn nhìn thấy trên giường, nơi nơi đều phủ kín vết máu.
Anh nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng không có suy nghĩ gì.
Không biết rốt cuộc nằm bao lâu, cảm thấy khi hơi có chút khí lực, anh mới đứng lên, cầm di động đã rất nhiều ngày chưa bật lên ở một bên tới, mở ra.
Kiều Ôn Noãn vẫn gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, nói đến thật sự là buồn cười, người bị anh ghét nhất, cũng là người nhớ mong anh nhất trên thế giới này.
Lúc anh cầm di động trầm tư, Weibo lại ting ting đến một tiếng nhắc nhở.
Mở Weibo ra, mới phát giác, tin tức ùn ùn kéo đến phía trên đều là hôn sự của cô ấy và anh ta. Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm ảnh cưới của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần bị lộ ra ngoài trên màn hình di động, nhìn cảnh tượng phía sau.
Ánh mắt của anh, trở nên có chút hoảng hốt.
Ảnh cưới này, là đi khắp toàn cầu chụp đi
Trong biển sâu, trên bầu trời, trên núi cao, vượt qua chuyện xưa [ Romeo cùng Juliet ] rất tốt đẹp ở Italia, ở nước Pháp lãng mạn, Aegean Sea - biển tình yêu...... Những ảnh cưới này, thật đúng là xinh đẹp, thật là lãng mạn!
Cảnh Hảo Hảo trên ảnh cưới, nét mặt tươi cười như hoa, giữa mặt mày Lương Thần đều là tình ý ấm áp vờn quanh.
Vẻ mặt bọn họ, thoạt nhìn rất hạnh phúc.
Mà anh thì sao?
Biểu tình bây giờ của anh, là bộ dạng gì?
Ngón tay Thẩm Lương Niên run rẩy dời sang một bên, lấy từ phía dưới ra một cái hộp màu đỏ, mở ra, lấy từ bên trong ra cái nhẫn mình từng mua cho Cảnh Hảo Hảo, vẻ mặt của anh ngẩn ra một lúc.
Không biết là thời gian ngủ vào ban ngày có chút lâu, hay là bị hôn sự đó chấn động đến quên đi đau đớn trong dạ dày, Thẩm Lương Niên đi xuống từ trên giường, khoác một cái áo, đi ra khỏi nhà.
Anh dọc theo đèn đường mờ nhạt, đi thẳng đến một mảng lớn đồng ruộng phía tây trấn nhỏ.
Trong toàn bộ đồng ruộng, tối như mực không có một chút bóng người, Thẩm Lương Niên đi không mục đích không biết bao lâu, sau đó nhìn thấy trong đồng ruộng có ánh đèn pin lay động.
Thẩm Lương Niên dừng bước chân, loáng thoang nghe được tiếng nước, biết, đây là có người tưới nước ban đêm.
Người tưới, tựa hồ cũng nghe được tiếng bước chân, lên tiếng hỏi một câu: “Là ai?”
Thẩm Lương Niên không có hé răng, đi phía trước hai bước, liền chạm mặt với người nọ.
Mặc dù qua mười năm, nhưng Thẩm Lương Niên vẫn nhớ rõ người tóc trắng xoá trước mặt này là ai, anh rất cung kính hô một tiếng: “Hiệu trưởng.”
Đây là hiệu trưởng hơn mười ở trường tiểu học nơi trấn nhỏ của anh, cũng là của Cảnh Hảo Hảo.
Đứa bé trước kia, hiện tại lớn lên, hiệu trưởng cũng không nhận được anh là ai, nghe được anh gọi hiệu trưởng, cười toe toét, hỏi: “Em là?”
“Thẩm Lương Niên.”
Hiệu trưởng tuy rằng lớn tuổi, nhưng trí nhớ cũng không kém, nghe cái tên này, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nói: “Con nhà lão Thẩm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc