Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 394

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Trước khi rời khỏi cửa hàng bán hoa của Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần còn lôi kéo Cảnh Hảo Hảo hôn sâu một cái
Đi ra cửa hàng bán hoa, anh lấy chìa khóa xe, lúc chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên di động trong túi vang lên.
Ngón tay cầm chìa khóa xe của Lương Thần hơi dừng một chút, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thoáng qua tên biểu hiện trên điện báo, mặt mày Lương Thần lóe lên một chút, sau đó liền mở cửa xe, ngồi xuống, vừa không nhanh không chậm khởi động xe, vừa chậm rì rì tiếp nghe điện thoại.
Vừa mới tiếp thông, bên trong liền truyền đến âm điệu không có cảm xúc gì của Lương Viễn: "Chú ở nơi nào?"
"Trong xe." Lương Thần đáp rõ ràng, nhưng cũng tương đương không có trả lời.
Lương Viễn đầu kia điện thoại im lặng vài giây, mới lại mở miệng, nói: "Chuyện đêm qua, không ít bạn bè của ba cũng thấy được, có người nói với ba chuyện chú có bạn gái, ba phái anh tới hỏi chú, đến tột cùng bạn gái của chú là ai. Tuy rằng bây giờ anh còn chưa nói cho ba biết, nhưng anh nghĩ chuyện này sẽ giấu không được bao lâu, ba rất nhanh sẽ biết thôi."
"Không nói đến lúc trước Cảnh tiểu thư nói mình là bị chú bức bách, ba phẫn nộ vì chú cưỡng đoạt dân nữa, chỉ nói Cảnh tiểu thư chủ động tiến vào phòng của chú ở khách sạn Tứ Quý, sẽ làm cho ba cảm thấy cô ta là phụ nữ mưu đồ bất chính."
"Huống chi, lúc trước Cảnh tiểu thư rời đi dứt khoát lưu loát, luôn miệng nói ước gì rời khỏi chú, hiện tại lại trở về dây dưa với chú không ngừng, thật sự là làm cho người ta hoài nghi ý định ban đầu của cô ta."
"Tôi nghĩ, đến lúc đó ba biết, chú và cô ta lại dây dưa một chỗ, khẳng định sẽ giận dữ, đến lúc đó, A Thần, anh không giúp đỡ được chú, ba bảo anh làm cái gì, anh khẳng định sẽ làm cái đó."
Lương Thần làm sao nghe không ra ám chỉ trong lời này của Lương Viễn, anh không giận, ngược lại cười, anh lưu loát khống chế tay lái, cười ha ha hai tiếng, trên mặt là thần thái gợn sóng không sợ hãi, không có chút sợ hãi và lùi bước, ngược lại mở miệng nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo vài phần châm chọc: "Nói như vậy, có phải tôi phải nên cám ơn ân tình bao che của anh không?"
Lương Viễn không phải không có nghe được bén nhọn trong lời của Lương Thần, mở miệng nói chuyện, tuy rằng ngữ khí vẫn vững vàng bình thuận như trước, nhưng cũng đã mang theo từng đợt từng đợt cảnh cáo nhàn nhạt: "A Thần, chú đừng không để lời nói của anh ở trong lòng, làm chuyện gì, chú không để ý đến mặt mũi của nhà họ Lương, nhưng không có nghĩa là người khác không để ý theo, đừng buộc chúng ta động thủ với Cảnh tiểu thư."
Lương Thần làm sao nghe không hiểu uy hiếp trong lời nói của Lương Viễn, tay cầm lấy tay lái của anh hơi có chút dùng sức, ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm trầm sắc bén, miệng nói ra lời nói, cũng là lạnh như băng, giống như nặn ra từng chữ từ trong kẽ răng: "Được, được, tôi ngược lại muốn xem, các người có kịp động thủ với cô ấy không!"
Lương Thần nói xong, liền "cạch" cắt đứt điện thoại, chợt ném điện thoại di động lên ghế lái phụ bên cạnh.
......
Toàn bộ buổi sáng Lương Thần ở trong văn phòng, đều có chút không yên lòng, trong đầu nghĩ đến đều là những lời thảo luận trong điện thoại với Lương Viễn.
Anh ngược lại thật sự tin tưởng, Lương Viễn nếu nói được liền khẳng định có thể làm được.
Lúc Lương Thần phê duyệt văn kiện, đột nhiên ký xong tên của mình rồi, liền "rầm" hung hăng ném văn kiện ở trên bàn, đánh đến những văn kiện khác trên bàn đều rầm rầm rơi xuống đầy đất, Tô Tiểu Tả đang định đẩy cửa vào, sợ tới mức xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy một màn như vậy, vội vàng rút tay rảnh về, lặng yên không một tiếng động lui về trên vị trí của mình.
Lương Thần tức giận ném vù vù Pu't trên bàn, nghĩ đến Lương Viễn uy hiếp mình.
Thật sự là một người đàn ông hèn hạ, lại có thể ra tay với một phụ nữ!
Anh nghĩ một biện pháp, để trước khi bọn họ còn chưa hành động, liền đánh mất tất cả ý niệm trong đầu bọn họ
Lương Thần nâng tay lên, để lên trán, lâm vào trầm tư.
Tô Tiểu Tả cách mỗi một phút đồng hồ, sẽ ngẩng đầu, quan sát đại BOSS ngồi ở trong văn phòng một chút, nhìn thấy lệ khí trên người anh vừa mới thu hồi, thần thái bình tĩnh ngồi ở trên vị trí, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, như là đang thất thần, lúc này Tô Tiểu Tả mới cầm lấy văn kiện trên bàn, lại đứng lên, gõ vang cửa.
Sau một lúc lâu, bên trong mới truyền đến giọng nói của Lương Thần: "Tiến vào."
Tô Tiểu Tả đẩy cửa ra, trước dò đầu vào một chút, nhìn thấy Lương Thần còn đang duy trì vẻ mặt xuất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lúc này mới mở bước chân, nhẹ nhàng đi vào.
Tô Tiểu Tả không có dám quấy nhiễu Lương Thần, mà là cúi người, nhặt từng văn kiện trên đất lên, sửa sang lại cho tốt, đặt ở trên bàn làm việc một lần nữa, sau đó mới tự mình cầm lấy văn kiện, đưa cho Lương Thần: "Lương tổng, đây là hợp đồng phải dùng vào chiều hôm nay, ngài xem một chút, nếu không có vấn đề, xin ký tên."
Tô Tiểu Tả nói xong câu đó, thật lâu sau Lương Thần cũng không có phản ứng. Cô biết, lúc này tâm tình Lương tổng là lúc không tốt nhất.
Qua khoảng nửa phút, Lương Thần mới quay đầu, tiếp nhận văn kiện Tô Tiểu Tả đưa, không nói một tiếng mở ra quét một lần, cầm Pu't, soàn soạt ký tên ở phía trên
Tô Tiểu Tả nhìn thấy thứ mình muốn đã tới tay, vội vàng vươn hai tay tiếp nhận văn kiện, chuẩn bị xoay người rời đi hoàn cảnh đè nén và nguy hiểm này.
Kết quả, Tô Tiểu Tả vừa mới ôm văn kiện, còn chưa xoay người, Lương Thần đột nhiên lên tiếng, nói: "Mấy ngày nay tôi có chuyện quan trọng gì không?"
Tô Tiểu Tả lập tức đứng thẳng thân mình, vẫn duy trì thần thái rũ mắt, không dám nhìn tới Lương Thần, báo lại hành trình quan trọng trong mấy ngày nay của anh một lần.
Lương Thần nghe xong, hơi gật gật đầu, sau đó chuyển hạng mục quan trong nhất bên trong đến chiều hôm nay, những chuyện khác đều kéo dài đến năm sau
Tô Tiểu Tả vừa nghe Lương Thần phân phó, vừa bận rộn không ngừng gật đầu.
Đợi cho Lương Thần nói xong, lúc này Tô Tiểu Tả mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Lương tổng, không còn chuyện gì khác đúng không?"
Lần này Lương Thần lại không có lên tiếng.
Tô Tiểu Tả cũng không dám tự tiện rời đi.
Hai người cứ một người, một đứng giằng co như vậy.
Qua khoảng ba phút, Lương Thần ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với Tô Tiểu Tả, nói: "Hiện tại tôi phân phó cô giúp tôi đi làm hai chuyện, nhớ kỹ hai chuyện này, nhất định phải giữ bí mật."
Chuyện áo cơm cha mẹ phân phó, chỉ cần không phải chuyện phạm phát *** phóng hỏa, Tô Tiểu Tả tự nhiên sẽ nghĩa bất dung từ, cho nên lập tức gật đầu, vội vàng đi qua.
Lương Thần dùng giọng nói rất nhỏ, nói một chuỗi dài bên tai cô, cuối cùng nói: "Nhớ rồi chứ?"
Sắc mặt Tô Tiểu Tả hơi trở nên có chút do dự: "Lương tổng, làm như vậy, có thể quá nguy hiểm rồi không, chẳng may thật sự xuất hiện tình trạng gì, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tôi tự có chừng mực, cô cứ làm dựa theo tôi phân phó."
Tô Tiểu Tả tạm dừng trong chốc lát, sau đó gật gật đầu, nói: "Vâng."
Lúc này Lương Thần mới chậm rãi dựa vào trở về ghế làm việc, khoát tay áo với Tô Tiểu Tả, nói: "Không có việc gì, cô trước đi xuống bận rộn chuyện của cô đi."
Tô Tiểu Tả đứng ở tại chỗ hai giây, mới hơi cúi người chào một chút, rời đi.
Lúc Tô Tiểu Tả kéo cửa văn phòng, chuẩn bị đi ra ngoài, Lương Thần lại lên tiếng nói: "Nhớ rõ xử lý tất cả thiên y vô phùng một chút, đừng lộ ra sơ hở và dấu vết gì."
"Đã biết, Lương tổng." Tô Tiểu Tả nói xong, liền kéo cửa ra, đi ra văn phòng.
Lương Thần dựa vào ghế làm việc, chậm rãi duỗi thắt lưng một cái, khóe môi gợi lên một chút cười lạnh.
Được...... Không phải là muốn theo gót chân anh khắp nơi ư, ai thắng ai? Vậy anh ngược lại muốn xem, những kế hoạch kế tiếp này của anh, rốt cuộc người nhà họ Lương, có thể thừa nhận được hay không!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc