Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 391

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Lương Viễn, lộ ra vài phần vô tội lên tiếng, nói: "Ngượng ngùng."
*** Lương Viễn phập phồng đẩy cửa xe ra, xuống xe, anh biết rõ Lương Thần là cố ý, lại tìm không thấy một chút nhược điểm, chỉ có thể thở hồng hộc nhìn gương mặt nhìn như tràn ngập xin lỗi của Lương Thần, hung hăng hít hai hơi, sau đó liền quay lưng lại, giống như nhắm mắt làm ngơ lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại, tìm người đưa một chiếc xe khác tới đây.
Lương Thần nhìn anh cả luôn luôn ổn trọng, bị chính mình chọc tức đến sắc mặt biến thành màu đen, cười tủm tỉm ôm bả vai Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục giống như thêm mắm thêm muối mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, Hảo Hảo còn muốn về nhà nghỉ ngơi, nơi này cách nhà của cô ấy rất gần, chúng tôi đi về trước, không cùng các người ở chỗ này chờ người đưa xe đến."
Lương Viễn làm sao nghe không hiểu vui sướng khi người gặp họa trong miệng Lương Thần, anh một bụng hỏa vòng vo tại chỗ hai vòng, còn chưa có mở miệng nói chuyện, liền bị ngữ khí dịu dàng của vợ mình cắt đứt lời nói của anh: "A Thần, chú mang theo Cảnh tiểu thư trở về sớm một chút đi, chị và anh cả em ở chỗ này chờ là được."
Lương Thần tuyệt không khách khí tiếp nhận lời nói của chị dâu mình, miệng nói gặp sau cũng chỉ là nói cho chị dâu mình nghe:"Chị dâu, gặp sau."
Nói xong, liền nắm tay Cảnh Hảo Hảo, đi về phía trước.
Loading...
Đi ra khoảng 20 mét xa, Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, nhìn thoáng qua khóe môi bởi vì hết giận nên có chút giơ lên của Lương Thần, mở miệng, nói: "Lương Thần, đó là anh cả của anh."
Ý cười trên mặt Lương Thần hơi thu liễm một chút, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Đừng xem anh ta là anh cả của anh, lúc trước anh bức em rời đi, anh sẽ luôn mang thù."
Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, lông mi run nhè nhẹ trong chốc lát, sau đó cắn cắn khóe môi, mở miệng, nói dối nói: "Lương Thần, lúc trước là em tự mình muốn đi, chuyện không liên quan đến anh cả của anh."
Lương Thần lập tức dừng bước chân lại, một lát sau, anh mới vươn tay, bắt lấy cổ tay Cảnh Hảo Hảo, kéo cô đến trước mặt của mình, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nói từng chữ một: "Hảo Hảo, anh biết, em là đang gạt anh, anh không phải kẻ ngốc, em không nói, không có nghĩa là anh cái gì cũng đều không hiểu không biết, lúc trước nếu bọn họ thật sự muốn để em gả cho anh, sẽ không đi điều tra em. Hảo Hảo, anh cũng biết em là tốt với anh, sợ tổn thương tình cảm của anh và Lương Viễn, Hảo Hảo, anh có chừng mực, anh chỉ là quá tức giận, cố ý bày ra cho anh ta xem, so với những đau khổ mà anh ta chịu bây giờ, đau khổ mà lúc ấy một mình anh, cách một đoạn thời gian liền đi nước Pháp tìm em, còn kém xa."
Cảnh Hảo Hảo bởi vì lo lắng, tâm nhấc lên, lúc này mới hơi thả xuống dưới.
......
Ngày đầu Lương Thần cầu hôn thành công, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn Cảnh Hảo Hảo vùi ngủ trong lòng của mình, kìm lòng không đậu cúi đầu, hôn lên môi cô, quấn quít lấy cô sầu triền miên cả một buổi sáng, sau đó mới ôm Cảnh Hảo Hảo thở hổn hển, lên tiếng nói: "Hảo Hảo, lát nữa chúng ta đi lĩnh chứng đi."
Ba mẹ anh vẫn còn chưa có đồng ý anh kết hôn với cô đâu, anh liền khẩn cấp lôi kéo cô đi lĩnh chứng như vậy!
Cảnh Hảo Hảo thật đúng là sợ hãi, sau khi mình và anh lĩnh chứng thành công, sẽ giống như lần trước, sau đó lại đổi thành chứng nhận ly hôn.
Cảnh Hảo Hảo vùi ở trong lòng Lương Thần, không nói gì.
Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, thay đổi một tư thế thoải mái, tay chậm rãi vuốt ve phía sau lưng bóng loáng của cô, tiếp tục nói: "Hảo Hảo, sau khi lĩnh chứng xong, chúng ta đi chọn nhẫn đính hôn được không?"
Nhẫn kết hôn, anh đã sớm chuẩn bị tốt.
Tối hôm qua lúc tra trên mạng, anh mới biết được, nhẫn đính hôn và nhẫn kết hôn là không giống nhau.
"Nhẫn đính hôn vốn là anh nên mua trước, nhưng bởi vì cầu hôn vội vàng, cho nên, hiện tại hai chúng ta cùng đi chọn, đúng lúc chọn chiếc em thích."
Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, đầu cọ cọ ở *** Lương Thần, nhìn ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, qua một lát, nói: "Lương Thần, hôm nay cửa hàng bán hoa của em có chút bận, không có thời gian."
"Lĩnh chứng nhiều nhất chỉ cần nửa tiếng, không làm trể nãi bao lâu đâu."
Thật ra Cảnh Hảo Hảo muốn nói, sau khi gặp ba mẹ anh rồi lĩnh chứng, nhưng nghĩ đến, chính mình đã từng gặp qua ba mẹ anh, cuối cùng trận đính hôn kia còn bị xóa bỏ, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo lập tức trở nên không có yên, cô trừng mắt nhìn, ngữ khí có chút đạm nói: "Lương Thần, vẫn là hôm khác đi."
Thật ra Lương Thần cũng không phải không hôm nay liền không thể, chỉ là đột nhiên mở to mắt, liền toát ra ý tưởng muốn đi lĩnh chứng với Cảnh Hảo Hảo, hiện tại anh nhìn vẻ mặt qua loa như vậy của Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng hiện lên một chút dự cảm không tốt: "Hảo Hảo, em hẳn sẽ không phải là nghĩ muốn từ chối lời cầu hôn của anh chứ?"
"Không có."
"Nếu không có, như vậy lát nữa chúng ta phải đi lĩnh chứng."
"......"
Loading...
Lương Thần cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian: "Còn có một tiếng cục dân chính liền mở cửa, hiện tại chúng ta rời giường, đi ra ngoài ăn bữa sáng, sau đó trực tiếp đi qua, vừa vặn."
Lương Thần nói xong, đứng dậy, liền cầm quần áo đến cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo không có cầm những quần áo kia, lật người một cái ở trên giường, nói: "Lương Thần, em nói, hôm khác rồi đi."
"Hôm khác là ngày nào?"
Cảnh Hảo Hảo cũng không biết hôm khác là ngày nào, cho nên Cảnh Hảo Hảo chỉ có thể trầm mặc.
"Ngày mai?"
"......" Cảnh Hảo Hảo né tránh được đáp án, cầm lấy quần áo Lương Thần đưa tới, mặc chỉnh tề: "Em đi làm bữa sáng."
Lương Thần vội vàng mặc xong quần áo, đi theo phía sau Cảnh Hảo Hảo, đi về phía toilet, anh tự mình nặn kem đánh răng cho Cảnh Hảo Hảo, đưa cho Cảnh Hảo Hảo, sau đó nhìn Cảnh Hảo Hảo đánh răng, lại lên tiếng hỏi: "Ngày mai?"
"......" Cảnh Hảo Hảo chà răng, xúc miệng xong, tiến vào trong phòng ăn, bắt đầu làm bữa sáng.
Lương Thần tự mình đeo tạp dề lên cho Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục vòng trở về trên vấn đề lĩnh chứng kia: "Hảo Hảo, rốt cuộc chúng ta đi lĩnh chứng vào ngày nào?"
Cảnh Hảo Hảo là thật rất muốn gả cho Lương Thần, cô cũng đã nâng dũng khí ở cùng một chỗ với anh.
Cô cũng biết, trận đánh về gia đình anh này, cô khẳng định là phải vai sóng vai đi đối mặt cùng Lương Thần.
Thật ra cho tới này đều là cô tự làm phức tạp lên, chính là bởi vì, cô và Lương Thần như bây giờ, trôi qua hạnh phúc mà lại vui vẻ, cho nên cô tạm thời che giấu phức tạp đó vào chỗ sâu trong đầu của mình.
Lúc này, Lương Thần vẫn đuổi theo cô hỏi chuyện đó, chính là đang ép buộc cô đối mặt.
Lúc người có phiền não, khó tránh khỏi tâm tình có chút nóng nảy, cho nên Cảnh Hảo Hảo đối mặt với Lương Thần luôn mãi truy hỏi, ngữ khí nhịn không được có chút tức giận nói: "Em nói hôm khác chính là hôm khác, em cũng không biết là ngày nào!"
Đổi lại trước đây, Lương Thần khẳng định chủ động đi lên trước, thỏa hiệp với Cảnh Hảo Hảo.
Nhưng lúc này đây, Lương Thần bị Cảnh Hảo Hảo rống đến có chút không vui.
Anh trầm mặc không nói đứng ở bên người Cảnh Hảo Hảo, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, không có ý tứ muốn mở miệng nói chuyện.
Cảnh Hảo Hảo chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, không nói chuyện với Lương Thần, liền trực tiếp đi vào phòng ăn.
Muốn thừa dịp trong lúc làm bữa sáng, để suy nghĩ một chút, kế tiếp mình rốt cuộc nên đi đối mặt với người nhà Lương Thần như thế nào.
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo đi vào phòng ăn, có chút phiền não đi vòng quanh nhà một vòng.
Cảnh Hảo Hảo tuyệt đối là bị anh chiều hư rồi, anh ôn tồn thương lượng chuyện lĩnh chứng với cô như vậy, cô lại có thể còn hung dữ với anh!
૮ɦếƭ tiệt là, hiện tại anh lại muốn chạy vào trong phòng ăn, trêu chọc cô vui vẻ!
Không được...... Chuyện gì, anh đều có thể thỏa hiệp, nhưng đây là về chuyện lớn kết hôn, nếu lần này anh cứ theo ý cô như vậy, vậy anh muốn kết hôn với cô, thì phải chờ đến ngày tháng năm nào?
Cho nên, anh suy nghĩ một biện pháp, để cho Cảnh Hảo Hảo chủ động đến thỏa hiệp với anh......
Lương Thần vòng quanh phòng ở, tiếp tục vòng vo hai vòng, sau đó đột nhiên linh quang chợt lóe, liền vội vàng bước vào trong phòng ngủ của Cảnh Hảo Hảo, thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình ra ngoài, cùng ôm đến trong phòng khách, ném vào trên sô pha.
Sau đó, Lương Thần liền đi vòng quanh phòng khách một vòng, nhìn thấy một va ly hành lý bên cạnh, kéo lại đây.
Sau đó liền vươn tay, cầm quần áo trên sô pha, chậm rãi gấp lại.
Anh muốn rời nhà trốn đi ngay trước mặt Cảnh Hảo Hảo
Lương Thần gấp quần áo đặc biệt chậm, vừa gấp, vừa nhìn cửa phòng ăn, đáy lòng nghĩ sao Cảnh Hảo Hảo còn chưa đi ra!
Lúc mắt thấy quần áo chỉ còn lại có kiện cuối cùng, Lương Thần dứt khoát dừng hành động, nhìn chằm chằm cửa phòng ăn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc