Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 389

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Kết quả, giây tiếp theo, Lương Thần liền vòng qua bàn ăn, đứng ở trước mặt của cô, vươn tay với cô, nói: "Bạn gái, có thể theo nhảy một bản với anh không?"
......
Thịt nướng trên giá thịt nướng cách đó không xa, bốc khói dầu phồng thịnh, trong chỗ sàn nhảy xa xôi, tiếng nhạc uyển chuyển dễ nghe.
Nhưng trên bàn thịt nướng, lại trong nháy mắt này lâm vào bên trong yên tĩnh cực kỳ quỷ dị.
Cảnh Hảo Hảo rõ ràng cảm giác được, vô số đạo ánh mắt chung quanh, thẳng tắp rơi xuống trên người của mình.
Lương Thần khí vũ hiên ngang đứng ở trước mặt của cô, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Cảnh Hảo Hảo lại nhìn anh, cũng không làm ra được phản ứng nào.
Trong đầu của cô, bị vây ở trạng thái trống rỗng.
Cô hoàn toàn không biết nên dùng ngôn ngữ như thế nào, đến hình dung tình hình hiện tại, cũng hoàn toàn không thể suy nghĩ, vì sao sự tình đột nhiên nghịch chuyển 180 độ như vậy, tất cả chân tướng, toàn bộ xích lỏa bày ra trước mặt mọi người.
Cô không biết nên hình dung cảm giác, giờ này khắc này của chính mình như thế nào, cô là bạn gái Lương Thần, cô cũng muốn để cho toàn thế giới đều biết mình là bạn gái Lương Thần, nhưng...... Cô không có nghĩ tới, một màn này tới quá nhanh, nhanh đến cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, không nghĩ ra phải đổi mặt với người nhà của anh, đối mặt với tin tức này bại lộ ra ngoài, đối mặt với phản ứng của những người khác như thế nào.
Tay Lương Thần, càng thêm tiến dần một phần tới trước mặt của cô.
Cảnh Hảo Hảo nhìn khớp xương rõ ràng của anh, trong lòng bàn tay khô ráo, tay thon dài xinh đẹp, đáy lòng hiểu được, chính mình không còn đường lui.
Ngón tay cô run rẩy có chút lợi hại, nhắm mắt lại, không để cho chính mình suy nghĩ đến ánh mắt của những người chung quanh này, sau đó chậm rãi nâng tay lên, đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay Lương Thần.
Lúc này, chung quanh mới truyền đến một tiếng hô nhỏ.
Những người hoàn toàn bị chấn trụ này, mới dần dần từng bước từng bước phục hồi tinh thần lại, nhìn tuấn nam mỹ nữ tay trong tay sóng vai mà đứng ở trước ***, có không ngừng tiếng hút không khí, liên tiếp truyền đến.
Vẫn chờ Lương Thần nắm Cảnh Hảo Hảo rời đi, mới có người kinh hô: "Người Lương tổng thích, lại có thể là Cảnh Hảo Hảo?"
"Trời ạ...... Tôi nghĩ đến mệnh Cao Lộ đã muốn đủ tốt rồi, không nghĩ tới, mệnh Cảnh Hảo Hảo còn tốt hơn!"
......
Lương Thần ôm thắt lưng Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi lắc lư ở trong sàn nhảy.
Chung quanh ánh sáng ngọc của ngọn đèn say mê cách đó không xa, chiếu đến trước mặt, dung nhan bóng người phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
Cảnh Hảo Hảo mơ hồ cảm giác được, chung quanh có không ít người đều đang nhìn mình, tốc độ tim đập của cô đặc biệt nhanh, thế cho nên trong lòng bàn cô nắm lấy tay Lương Thần, đều phủ kín một tầng mồ hôi mỏng manh.
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo, nghĩ khi mình đi gọi một nhóm người Cảnh Hảo Hảo đén ăn thịt nướng, nghe được bọn họ nói chuyện.
Dùng ngữ khí hâm mộ ghen tị như vậy, nói cô dâu đêm nay, kết hôn vì con, bụng không chịu thua kém.
Hảo Hảo của anh, không cần dựa vào đứa nhỏ, cũng sẽ tiến vào nhà họ Lương.
Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng chuyển một vòng tròn, ánh mắt nhìn chằm chằm cô dần dần trở nên có chút nóng bỏng: "Hảo Hảo?"
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Lương Thần.
Lương Thần buông lỏng thắt lưng Cảnh Hảo Hảo ra, lôi kéo tay cô, làm cho cô xoay một vòng tròn ngay tại chỗ, sau đó một lần nữa kéo cô vào trong lòng mình, mang theo cô nhẹ nhàng lắc lư hai bước, mở miệng, nói: "Hảo Hảo, chúng ta kết hôn đi."
Giọng nói của Lương Thần nói rất nhẹ, rất nhanh liền bao phủ ở trong gió đêm và âm nhạc.
Cảnh Hảo Hảo nghe được không quá rõ ràng, nhưng cũng mơ mơ hồ hồ rất rõ ràng, tay cô run rẩy một chút, mới ngẩng đầu, đáy mắt thoáng hiện lên một tầng rung động, nhìn Lương Thần, hỏi một câu: "Cái gì?"
"Anh nói, chúng ta kết hôn đi." Lương Thần không có do dự gì, rất rõ ràng trực tiếp lặp lại lần nữa, thậm chí còn tăng thêm âm lượng, anh hơi cúi đầu, tầm mắt gắt gao quấn quanh cùng một chỗ với Cảnh Hảo Hảo: "Hảo Hảo, chọn một ngày tốt cảnh đẹp, gả cho anh đi."
Âm lượng của anh vẫn không lớn như trước, nhưng bởi vì ngữ khí tăng thêm, rơi ở trong tai Cảnh Hảo Hảo, có vẻ nặng trĩu.
Ánh mắt anh, sâu thẳm đen bóng trước sau như một, bên trong lộ ra nghiêm túc, làm cho Cảnh Hảo Hảo chợt liền đứng ở tại chỗ, dừng bước nhảy.
Lương Thần cũng dừng bước chân theo cô, ngọn đèn bảy màu chung quanh, lóng lánh dừng ở trên mặt anh, lúc sáng lúc tối, khiến vẻ mặt của anh, có chút mơ hồ không rõ.
"Hảo Hảo, anh biết lời cầu hôn của anh có chút đột ngột, không có hoa tươi, không có nhẫn, thậm chí không có chuẩn bị tỉ mỉ, thậm chí, còn là ở trên hôn lễ của người khác, có vẻ có chút vội vàng mà hỏng bét."
"Nhưng, chúng ta kết hôn đi, anh không chỉ muốn để cho tất cả mọi người biết, em là bạn gái của Lương Thần anh, anh còn muốn làm cho tất cả mọi người biết, em là Lương phu nhân mà anh cưới hỏi đàng hoàng qua cửa."
Nếu một người đàn ông thật sự yêu một người phụ nữ, Lương Thần nghĩ, vậy nhất định là phải danh chính ngôn thuận điền tên của cô lên trên hộ khẩu của mình.Sau đó hết thảy đồ anh sở hữu, từ nay về sau, cũng đều sẽ có một nửa, là thuộc về cô.
"Hảo Hảo, anh không nói được lời cầu hôn thâm tình mà lại hoa lệ, nhưng hiện tại anh lại có thể cho em bốn chữ."
Lương Thần nói tới đây, dừng một chút, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo trong nháy mắt trở nên mềm nhẹ mà lại thâm tình: "Toàn tâm toàn ý."
Toàn tâm toàn ý, là tỏ tình ôn nhu nhất trên thế giới này.
"Lương Thần......"
Đây là lần thứ hai Cảnh Hảo Hảo được người cầu hôn.
Lần đầu tiên cầu hôn, có hoa tươi lớn kiều diễm ****, nhẫn kim cương chói mắt, còn có Thẩm Lương Niên nho nhã tuấn tú quỳ một chân xuống.
Lần này cầu hôn, cái gì cũng không có, chỉ có bốn chữ "Toàn tâm toàn ý".
Nhưng lại làm cho Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần, ngoại trừ gọi tên của anh, liền rốt cuộc không nói được một câu nên lời.
Cô mơ hồ cảm giác được ***g *** mình chảy ra, có thứ gì đó đang chậm rãi hòa tan, nhiễm cảm giác ê ẩm tê dại, truyền khắp toàn thân của mình.
Cô không nghĩ tới, bốn chữ đơn giản như vậy, lại có thể càng làm cho cô cảm động hơn hoa tươi, nhẫn kim cương, quỳ gối một chân, cảm động đến cô không kềm chế được.
Trong nháy mắt này, trong đầu Cảnh Hảo Hảo không có suy nghĩ gì, cô nhìn Lương Thần, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Được."
Cổ tay ôm thắt lưng cô của Lương Thần hơi dùng sức một cái, hung hăng ấn cô vào trong lòng, ôm gắt gao.
Trong sân nhảy còn có âm nhạc thương nhớ nghe nhẹ nhàng cảm động, chung quanh không ít người, nhảy vũ điệu ưu nhã, ngôi sao nơi chân trời sáng lóng lánh.
Lương Thần đặt đầu ở trên vai Cảnh Hảo Hảo, ôm cô nhẹ nhàng lắc lư, thật lâu sau, mới mở miệng nói: "Hảo Hảo, anh yêu em."
Những lời này, lặp lại trong miệng anh rất nhiều lần.
Ở trong đêm khuya, cô ngủ ở trong lòng anh, mở miệng nói với cô đang ngủ mê rất nhiều lần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc