Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 371

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lông mi thật dài của Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy hai cái, cuối cùng liền chậm rãi khép lại.
Lương Thần nuốt nuốt nước miếng, khó có thể khống chế đem một đường chuyển cánh môi từ mí mắt cô xuống, cuối cùng liền in ở trên cánh môi của cô.
Anh hôn nhẹ nhàng chậm chạp mà lại cẩn thận, mang theo vài phần lưu luyến quên về, chậm chạp không chịu rời đi.
Hô hấp của anh, trở nên càng ngày càng dồn dập, cuối cùng, liền nhịn không được vươn tay, đi *** áo của Cảnh Hảo Hảo.
Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, Cảnh Hảo Hảo chỉ cảm thấy hô hấp của mình, bên tai đều là tiếng thở dốc của Lương Thần, cả người cô như là bị hãm sâu vào trong biển rộng không thấy đáy, chìm chìm nổi nổi, không có ý thức.
Đột nhiên, cô cảm giác được trước *** của mình chợt lạnh, lúc này mới chợt thanh tỉnh lại.
Bác sĩ từng dặn dò cô, hiện tại xương chân của anh còn chưa hoàn toàn lành lại, gần đây tận lực đừng dùng sức, để tránh lệch vị trí.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng vươn tay, bắt lấy tay cấp bách của Lương Thần, lên tiếng ngăn cản: “Không được.”
Tay Lương Thần, đặt ở trước *** Cảnh Hảo Hảo, không có dời đi.
Dưới tình thế cấp bách, Cảnh Hảo Hảo liền dùng sức lật cả người Lương Thần đến phía bên kia của giường.
Lương Thần thật không ngờ khí lực của Cảnh Hảo Hảo đột nhiên sẽ trở nên lớn như vậy, anh nằm ở trên giường sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền hít sâu hai hơi, bình ổn một chút lửa dục trong cơ thể của mình, nhắm mắt lại, không rên một tiếng.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo không có một chút buồn ngủ, cô im lặng nằm trong chốc lát, nghiêng đầu, lặng yên không một tiếng động quan sát người đàn ông bên người của mình một chút.
Tuy rằng anh nhắm mắt lại, nhưng trên mặt anh ngưng đọng vẻ lạnh lẽo, lại làm cho Cảnh Hảo Hảo biết, anh đây là đamg mất hứng.
Thật ra hai ngày trước Cảnh Hảo Hảo liền phát hiện tâm tình Lương Thần có chút không tốt, nhưng vẫn không có hiểu được đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không có đặc biệt dễ dàng mất hứng như hôm nay vậy.
Cảnh Hảo Hảo phát hiện, yêu một người, thật sự là một chuyện đòi mạng, khi anh mất hứng, bạn muốn không nhìn cũng không có thể.
Cảnh Hảo Hảo yên lặng thở dài một hơi dưới đáy lòng, xoay người, dùng cánh tay ***ng ***ng Lương Thần, nói: “Anh mất hứng?”
“Không có.”
“Vừa nghe ngữ khí của anh, liền biết là có.”
“Không có.”
“Bác sĩ nói, chân của anh không thể dùng lực ...... Làm chuyện này, anh thích ở phía trên, chân khẳng định sẽ chịu lực, em sợ vết thương của anh thất vất vả mới tốt lên, lệch vị ......” Lúc Cảnh Hảo Hảo nói xong một câu cuối cùng, mặt nháy mắt giống như bốc cháy lên, cô hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, cô là đang nói cái gì vậy, cái gì mà anh thích ở phía trên......
Lương Thần nghe câu này, cố nén khóe môi muốn giương lên.
Hóa ra cô không phải không muốn làm với anh, mà là lo lắng cho thân thể của anh.
Bởi vì đáp án này, làm cho anh quá mức vui sướng, anh sợ chính mình vừa mở miệng, liền nhịn không được ôm câu môi nở nụ cười, cho nên liền cố nén biểu tình, tiêu hóa cao hứng này dưới đáy lòng.
Cảnh Hảo Hảo nói xong câu đó, vốn là xấu hổ khó nhịn, bây giờ còn rơi vào kết cục Lương Thần hoàn toàn không để ý tới chính mình, cả người cô lập tức trở nên lại càng ngượng ngùng hơn.
Cô cầm lấy chăn, nhẫn nại tính tình đợi trong chốc lát, vẫn không có đợi được Lương Thần nói chuyện, ngượng ngùng của cô bắt đầu biến thành ủy khuất.
Thật ra việc này cũng không phải là chuyện lớn, bình thường Cảnh Hảo Hảo cũng không có yếu ớt như vậy, nhưng cô bởi vì thốt ra lời nói như thế nên cảm thấy thẹn, hơn nữa còn bị Lương Thần không để ý đến, hốc mắt chính là nhịn không được liền đỏ lên.
Chính mình rốt cuộc làm sai cái gì, chọc anh đối với cô như vậy chứ.....
Cảnh Hảo Hảo cố ý giật giật hai chân, còn ***ng chạm *** Lương Thần một chút, kết quả người đàn ông, vẫn không có phản ứng gì như trước, khóe mắt Cảnh Hảo Hảo ****, thoáng cái biến thành nước mắt, rơi xuống một giọt.
Sau khi một giọt nước mắt rơi xuống, Cảnh Hảo Hảo liền cảm thấy chính mình càng ủy khuất, sau đó giọt thứ hai, giọt thứ ba...... Nước mắt tách tách rơi không ngừng.
Cô thỉnh thoảng nâng cánh tay lên, đi lau khóe mắt của mình.
Lương Thần nằm ở một bên, dư quang khóe mắt nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vẫn lặp lại một động tác, nhịn không được nhíu nhíu mày, kết quả nhìn thấy trên mu bàn tay của Cảnh Hảo Hảo đều là nước ẩm ướt, anh lập tức liền giống như lăn một vòng lật người, ôm Cảnh Hảo Hảo đến dưới thân mình, nhìn ánh mắt đỏ rực của cô, vội vàng mở miệng, nói: “Hảo Hảo, em làm sao vậy?”
Anh lại có thể còn hỏi cô làm sao vậy...... đầu sỏ gây nên này!
Nước mắt Cảnh Hảo Hảo, tách tách chảy càng mạnh hơn.
Lương Thần vội vàng luống cuống tay chân lau nước mắt cho Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí gấp thành một đoàn: “Hảo Hảo, đừng khóc, Hảo Hảo......”
Cảnh Hảo Hảo mang theo khóc nức nở, mở miệng nói: “Đều tại anh.”
Lúc này Lương Thần, làm sao quản ai đúng ai sai, lập tức gật đầu, không e dè nói: “Đúng, đều do anh, đều do anh.”
“Anh khốn kiếp.”
“Đúng, anh khốn kiếp.”
“Em chán ghét anh.”
“Đúng, chán ghét, anh chán ghét.”
Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần học trả lời giống như đọc lại, chọc cho nín khóc mỉm cười, cô ý thức được chính mình vừa khóc vừa cười, vội vàng dừng cười lại, nâng tay lên lau nước mắt một phen, ngữ khí đáng thương hề hề nói: “Anh khi dễ em.”
“Anh sai lầm rồi, anh không nên khi dễ em.” Lương Thần vừa mới nói xong câu đó, liền dừng một chút, chờ một lát...... Lương Thần vẻ mặt khẩn trương nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, anh khi dễ em khi nào?”
“Anh còn không thừa nhận......” Nước mắt Cảnh Hảo Hảo rơi càng hung.
Trời đất chứng giám, anh khi dễ cô khi nào?
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo hoa lê đẫm mưa, hoàn toàn không dám phân rõ phải trái, không hề thỏa hiệp mở miệng, nói:“Đúng đúng đúng, anh thừa nhận, anh thừa nhận, anh không nên khi dễ em. Hảo Hảo, em khi dễ anh, muốn khi dễ như thế nào liền khi dễ như thế đó, khi dễ lại......”
Lương Thần nói xong liền bắt lấy tay nhỏ bé của Cảnh Hảo Hảo, đánh lên mặt của mình.
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng rụt về một chút, liền để trên cổ Lương Thần.
Lương Thần thuận thế cúi đầu, hôn từng giọt nước mắt trên mặt Cảnh Hảo Hảo.
Cánh môi anh mềm mại nhẹ nhàng chậm chạp, chọc Cảnh Hảo Hảo tê ngứa một chút.
Cuối cùng, Lương Thần liền dừng ở trên môi Cảnh Hảo Hảo, trằn trọc hôn môi một trận, sau đó lưu luyến không rời kéo ra một chút khoảng cách, nói: “Hảo Hảo, anh yêu em còn không kịp, làm sao nỡ khi dễ em?”
“Thật sự?” Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, đáp lại một câu.
“Thiên chân vạn xác.” Lương Thần vừa nói, vừa lại ngăn chận môi Cảnh Hảo Hảo thật sâu.
Thật lâu sau, Lương Thần mới nhẹ nhàng buông môi Cảnh Hảo Hảo ra, cánh môi không ngừng mổ môi Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo mở mắt to ngập nước, hỏi: “Thiên chân vạn xác đến mức nào?”
Lương Thần bị hỏi đến dừng lại một lát.
Anh còn chưa kịp trả lời, Cảnh Hảo Hảo liền ôm lấy cổ anh, hơi ngước hai gò mà, tiến đến bên tai anh, nghiền ngẫm nói từng chữ một: “Có phải thiên chân vạn xác đến, vì em, có thể biến giọng nói thành giọng nói của Thẩm Lương Niên không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc