Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 367

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lúc Cảnh Hảo Hảo nói tới đây, Từ Dung ở đầu kia điện thoại liền hô một tiếng, ngữ khí đặc biệt lo lắng cắt đứt lời của cô: “Bây giờ các người ở nơi nào?”
“Bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn.”
“Cô ở nơi đó chờ tôi, bây giờ tôi lập tức đi qua.” Từ Dung nói xong, liền trực tiếp chặt đứt điện thoại.
......
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, đợi ở cửa phòng phẫu thuật khoảng nửa tiếng, liền nhìn thấy Từ Dung mang theo hai người bác sĩ vội vàng đi tới đây.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng đứng lên, Từ Dung trực tiếp làm một động tác chớ có lên tiếng với Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp nói với một người bác sĩ lớn tuổi trong đó: “Viện trưởng Trương, liền nhờ cậy ông.”
“Tùng tiên sinh, xin yên tâm.” Viện trưởng Trương lên tiếng, liền mang theo một người bác sĩ khác trực tiếp quét thẻ đi vào phòng phẫu thuật.
......
Cảnh Hảo Hảo và Từ Dung gần như không có trao đổi gì, Cảnh Hảo Hảo vẫn cúi đầu xuống, tay dùng sức nắm thành quyền đầu.
Từ Dung đứng ở một bên, nhìn như rất trấn định, nhưng hai chân không ngừng run rẩy, tiết lộ lo lắng nơi đáy lòng anh.
Không biết qua bao lâu, Từ Dung nâng cổ tay lên, nhìn nhìn thời gian, đã là hai giờ rạng sáng, anh nhìn Cảnh Hảo Hảo ngồi đối diện mình, sắc mặt tái nhợt dọa người, liền lên tiếng nói: “Tôi tìm là bác sĩ tốt nhất thành phố, cô yên tâm, sẽ không xuất hiện vấn đề gì, cô thoạt nhìn cũng không có tinh thần gì, nếu không tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi trước?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu.
Từ Dung không có nói chuyện, tiếp tục cùng Cảnh Hảo Hảo trầm mặc chờ giải phẫu chấm dứt.
Toàn bộ hành lang thực yên tĩnh, ngọn đèn ngoài cửa sổ dần dần giảm bớt, không khí nghiêm túc mà lại khẩn trương.
Mãi cho đến bốn giờ rạng sáng, cửa lớn phòng giải phẫu mới bị đẩy ra, Cảnh Hảo Hảo và Từ Dung đồng thời đứng lên, trăm miệng một lời mở miệng: “Anh ấy/ Cậu ấy thế nào rồi?”
Viện trưởng Trương thoạt nhìn hơi có chút mệt mỏi, lấy khẩu trang xuống, nói với Từ Dung và Cảnh Hảo Hảo: “Giải phẫu rất thành công, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian thì tốt rồi.”
Cảnh Hảo Hảo nghe câu này, hai chân mềm nhũn, suýt nữa liền té xuống đất.
......
Sau đó Lương Thần liền bị chuyển dời đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt.
Tim nhấc lên của Từ Dung cũng trở xuống trong bụng theo, anh lại mở miệng nói với Cảnh Hảo Hảo: “Hiện tại A Thần không còn chuyện gì rồi, cô cả đêm không nghỉ ngơi, hơn nữa cô xem quần áo toàn thân của cô rách tung toé, nhanh về nhà đổi bộ mới, bác sĩ cũng nói, bây giờ A Thần đã tiêm thuốc tê, trong một lúc cũng chưa tỉnh lại được, nơi này để tôi trông coi trước, tốt xấu gì thì cô cũng phải rửa mặt, ăn một chút gì đó rồi lại đi qua, đừng để đến lúc đó cậu ấy tỉnh, cô lại té xỉu.”
Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi về nhà thay quần áo, mua một chút đồ ăn sáng, mang tới đây.”
Từ Dung nói: “Không vội, A Thần ít nhất còn phải hơn bốn năm tiếng mới có thể tỉnh lại, cô nghỉ ngơi một chút đi.”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ gật gật đầu, liền rời khỏi bệnh viện.
......
Thành phố Giang Sơn bốn giờ ruỡi rạng sáng, đặc biệt yên tĩnh, cũng đặc biệt lạnh.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở ven đường, đón một chiếc xe taxi, trực tiếp trở về nhà.
Cửa lớn tiểu khu đã đóng cửa, đèn cổng sáng rực, người đàn ông trung niên giữ cửa ghé vào trên bàn, như là đang ngủ.
Cảnh Hảo Hảo gõ vang cửa sổ, người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy là Cảnh Hảo Hảo, bước đi ra, mở cửa tiểu khu: “Cảnh tiểu thư, sao muộn như vậy mới trở về?”
Người đàn ông vừa nói xong, liền nhìn thấy toàn thân cao thấp của Cảnh Hảo Hảo chật vật không chịu nổi, nhíu mi một chút: “Cảnh tiểu thư, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Cảnh Hảo Hảo nở nụ cười một chút, không nói gì, lúc cô đi vào trong tiểu khu, chú trông cửa dò đầu ra bên ngoài xem xét, ngữ khí có chút kỳ quái: “Sao hôm nay không thấy bạn trai cô lái xe đưa trở về?”
Cảnh Hảo Hảo nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua chú trông cửa, cô và Lương Thần đã chia tay một thời gian rất dài, anh chưa từng đưa mình trở về: “Chú nhận lầm người đi?”
“Sao tôi có thể nhận nhầm? Mỗi ngày tôi đều ở trong này trông cửa mà.” Chú trông cửa cười tủm tỉm nói với Cảnh Hảo Hảo: “Mỗi ngày hơn mười một giờ khuya cô mới trở về, cô coi như là người khá cởi mở trong tiểu khu, cho nên ấn tượng của tôi với cô đặc biệt sâu, mỗi ngày cô trở về, tôi đều có thể nhìn thấy chiếc xe Audi từng chở cô về lúc trước ở bên đường đối diện.”
Xe Audi đưa cô trở về...... Cảnh Hảo Hảo có thể nghĩ đến chỉ có xe Lương Thần.
Chú trông cửa không có nhìn ra chần chờ của Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục nói: “Bạn trai cô đối với cô cũng thật tốt, buổi tối mỗi ngày đưa cô trở về, hơn nữa có đôi khi, buổi tối dừng lại ở nơi này cả đêm không rời đi. Buổi tối hôm trước, xe cậu ta còn dừng ở nơi này hơn nửa đêm, mãi cho đến hơn ba giờ sáng mới rời đi, lễ mừng năm mới lúc ấy, cậu ta gần như đều là ngây ngốc ở chỗ này hàng đêm, trí nhớ của tôi với cậu ta rất sâu đậm, bộ dạng rất tuấn tú, ngẫu nhiên sẽ lái xe khác nhau tới đây.”
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo dần dần trở nên có chút cứng ngắc, cô miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười với chú trông cửa, liền xoay người đi về phía tòa nhà tiểu khu của mình.
Mãi cho đến chính mình trở về nhà, trong đầu của cô mới có một ít ý thức, trái tim vẫn còn đang rung động bên trong những lời chú trông cửa nói với cô.
Lúc đó anh và cô không phải đã chia tay rồi sao?
Anh chưa bao giờ chủ động liên hệ với cô, cô cũng không có nhìn thấy anh, hai người liền giống nhau sinh tồn ở trong hai thế giới khác nhau, cô cho là bọn họ không còn liên quan gì.
Nhưng hiện tại, cô mới biết được, hóa ra trong đoạn thời gian bọn họ tách ra kia, anh lại có thể cho tới bây giờ đều chưa từng rời khỏi cô
Tâm Cảnh Hảo Hảo, bắt đầu nhảy lên không hề có quy luật.
Cảnh Hảo Hảo thu dọn quần áo như thế nào, đổi quần áo trên người như thế nào, cô hoàn toàn không có một chút ấn tượng, trong đầu đều là hình ảnh một mình Lương Thần, từ mùa đông đến mùa xuân, ở trong đêm khuya cô đơn, ngồi ở trong xe.
Anh nói, anh sẽ không bao giờ xuất hiện ở trong thế giới của cô, chỉ nói anh sẽ không bao giờ quấy rầy cô nữa, nhưng vẫn đều đang yên lặng thủ hộ cô.
Cảnh Hảo Hảo giống như đi vào cõi thần tiên, mang đồ đã thu dọn đi ra từ trong phòng của mình, sau đó xuống lầu, lên xe buýt, trực tiếp đi một quán ăn sáng trong thành, mua bữa sáng cho Từ Dung.
......
Quán ăn sáng ở phố Tô Châu.
Từ trạm xe buýt, cách quán ăn sáng khoảng 500 mét.
Lúc này là sáu giờ sáng, trên đường phố Tô Châu đã có không ít người, Cảnh Hảo Hảo xuống xe buýt, đi về phía quán ăn sáng
Cửa hàng hai bên đường phố còn chưa có mở cửa, trên vách tường dán đủ loại kiểu dáng biển quảng cáo.
Nơi duy nhất, có vẻ tương đối đặc thù.
Chính là, nơi tường thành cao cao kia, một cửa lớn kiến trúc thần bí.
Cảnh Hảo Hảo nhớ rõ, lúc trước khi mình và đồng nghiệp cùng nhau tan tầm, còn thảo luận quá rốt cuộc nơi này là cảnh tượng gì.
Cảnh Hảo Hảo đi ngang qua nơi này rất nhiều lần, nhưng ở trong trí nhớ của cô, cửa lớn hàng năm đều đóng cửa .
Nhưng mà, hôm nay, cửa là hơi khép hờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc