Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 361

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lương Thần nhìn tên biểu hiện cuộc gọi trên di động, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại sửng sốt một chút, tiếp đó anh bắt lấy một người đi đường đang đứng *** chờ đợi lối đi, chỉ vào màn hình di động, hỏi: “Tên trên người biểu hiện gọi tới, là Hảo Hảo, đúng không?”
Người kia hút một ngụm thuốc, nhìn lướt qua màn hình Lương Thần, ánh mắt nhìn Lương Thần như là nhìn một bệnh thần kinh: “Anh là đang trêu chọc tôi sao?”
Lương Thần không ngại cổ quái trong mắt đối phương chút nào, ngón tay run run nhấn nút tiếp nghe, sau đó cầm đến bên tai của mình, rất nhẹ rất chậm “alo” một tiếng.
Cảnh Hảo Hảo đầu kia điện thoại còn chưa mở miệng nói chuyện, Lương Thần liền tiếp tục lên tiếng: “Là Hảo Hảo sao?”
......
Giọng nói người đàn ông, mang theo một tia run rẩy, rơi vào chỗ sâu nhất trong tâm Cảnh Hảo Hảo, cô nuốt một chút nước miếng, mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
......
Lương Thần nghĩ, một âm "ừ" này của Cảnh Hảo Hảo, tuy rằng ngắn ngủi và nhỏ bé, nhưng lại là âm thanh tự nhiên hay nhất mà anh từng nghe qua trong đời.
So với một câu “Lương Thần, em làm bạn gái anh nhé” mà cô nói với anh vào trước kia, còn muốn dễ nghe êm tai hơn.
Lương Thần chỉ cảm thấy máu toàn thân giống như đông lại của mình, giờ khắc này bắt đầu tan ra, trở nên ấm lên, lưu động, hốc mắt anh, trong nháy mắt trở nên có chút nóng lên, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào khó phát hiện, hỏi: “Hiện tại em ở nơi nào?”
......
Cảnh Hảo Hảo nghe ra trong giọng nói của Lương Thần mang theo một tia khóc nức nở, lòng của cô hung hăng buộc chặt một chút.
Cô ở trên xe buýt, không có cách nào xem tin tức, cũng hoàn toàn không biết chiếc xe buýt xảy ra tai nạn ở phía trước chính là chiếc xe buýt mình vốn đã mua vé kia
Cho nên, trong đầu Cảnh Hảo Hảo vắt hết óc suy nghĩ một lát, lại vẫn không nghĩ ra Lương Thần đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng ngữ điệu của cô, vẫn tiết lộ lo lắng và cấp bách nơi đáy lòng cô: “Lương Thần, anh...... xảy ra chuyện gì à?”
......
Anh có thể xảy ra chuyện gì, anh chính là bị cô dọa sợ.
Cách một chiếc điện thoại, trái tim vừa trải qua thấp thỏm của Lương Thần, cuối cùng liền hóa thành một câu: “Hảo Hảo, anh muốn gặp em.”
Anh muốn nhìn thấy cô êm đẹp, hoàn hảo vô khuyết đứng ở trước mặt anh, thì anh mới có thể ổn định tâm của mình.
......
Cảnh Hảo Hảo nắm di động tạm dừng trong chốc lát, mới mở miệng, nói: “Em ở trên đường cao tốc đi hướng huyên X, hình như phía trước xuất hiện tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đường bị chận, em bị chận ở trên nửa đường.”
......
Hóa ra Cảnh Hảo Hảo ở ngay trên đường này?
Lương Thần nhanh chóng nói một câu vào di động: “Hảo Hảo, em đứng ở ven đường đừng nhúc nhích.”
Sau đó liền cạch cắt đứt điện thoại, lần nữa chạy trở về con đường mình đã chạy tới.
Lương Thần vừa chạy, vừa nhìn người đứng ở ven đường cao tốc, anh đi một chút ngừng một chút khoảng một tiếng, Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo nắm di động, nhu thuận đứng ở ven đường cao tốc, bước chân liền dừng lại ngay tại chỗ.
Sau một lúc lâu, anh mới nâng chân lên bước không nhanh không chậm, chậm rãi đi về phía Cảnh Hảo Hảo.
......
Cảnh Hảo Hảo không biết Lương Thần ở ngay trên đường cao tốc này, cô cho là anh sẽ đi con đường mình đã đi qua vào lúc tới, cho nên vẫn nghiêng đầu, nhìn phương hướng lúc tới của mình.
Bước chân Lương Thần, đứng ở bên cạnh cô khoảng nửa bước xa, nuốt nuốt nước miếng, mở miệng hô một câu: “Hảo Hảo.”
Thân thể Cảnh Hảo Hảo rõ ràng cứng ngắc một chút, mặt còn chưa có chuyển lại đây, Lương Thần liền đột nhiên vươn tay, một phen kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình.
Thân thể của cô giống như trong trí nhớ của anh, mềm mại nhỏ xinh, nhưng cố tình lại có thể khiến cho ***g *** rộng lớn rắn chắc của anh cảm thấy một cỗ cảm giác thỏa mãn.
Lương Thần vốn đã ôm Cảnh Hảo Hảo rất chặt, nhưng vẫn có chút không biết đủ dùng sức ôm chặt Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng mình.
Lực đạo anh rất lớn, siết đến phần lưng Cảnh Hảo Hảo sinh đau.
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng giãy dụa, muốn để anh buông lỏng lực đạo một chút, nhưng Lương Thần lại đột nhiên vươn một bàn tay ra, bắt lấy cánh tay của cô, quấn quanh ở trên lưng anh, dán bên tai của cô, ở trên đường cao tốc gió rét lạnh, nhẹ giọng nói: “Hảo Hảo, em ôm anh một cái.”
Một người tràn ngập khí phách như anh, chưa bao giờ dùng qua ngữ điệu như vậy để nói chuyện, trong giọng nói hàm chứa cầu xin nhàn nhạt.
Thân thể Cảnh Hảo Hảo ở trong lòng anh nhẹ nhàng run rẩy, tay liền không tự chủ ôm lấy thắt lưng anh.
Anh như là chiếm được thỏa mãn thật lớn, gắt gao ôm chặt cô vào trong lòng anh, sau đó, liền chôn đầu ở trên vai cô.
Anh nghe hơi thở nhàn nhạt quen thuộc trên người cô, đáy lòng mang theo một tia vẫn còn khiếp sợ sống sót sau tai nạn, nhịn không được thấp giọng nỉ non: “Hảo Hảo, em có biết hay không, em làm anh sợ muốn ૮ɦếƭ.”
“Anh cho là, cả đời này của anh, sẽ không còn được gặp lại em nữa.”
“Hảo Hảo, về sau đừng bao giờ như vậy nữa, được không?”
Lúc Lương Thần nói xong lời cuối cùng, khóe mắt lập tức đã ươn ướt lên.
Cuộc đời này của anh, chưa bao giờ sợ hãi bất cứ chuyện gì, nhưng hôm nay lúc anh nhìn thấy tên cô trong danh sách tai nạn, lần đầu tiên trong đời anh nếm đến cái gì gọi là sợ hãi phát ra từ đáy lòng.
Anh luôn sĩ diện, lúc trước rất thích cô, cũng là tính tình cường ngạnh, không có mở miệng nói ra lời trong lòng với cô.
Sau đó, mở miệng tỏ tình với cô, cũng rất ít lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô.
Anh vẫn cảm thấy, yêu một người, thật ra chỉ cần dùng hành động để bày tỏ, không phải dùng lời nói để tự thuật.
Nhưng hiện tại anh, tựa hồ thật là bị dọa choáng váng, miệng làm thế nào cũng không cầm được nói ra.
“Hảo Hảo, em biết không? Lúc ấy anh đã nghĩ, nếu em thật sự gặp chuyện không may, anh nhất định sẽ không để cho em một thân một mình đi chịu đựng.”
Anh thật sự nghĩ như vậy, nếu cô đã ૮ɦếƭ, anh tuyệt đối sẽ nghĩa vô phản cố cùng đi với cô.
Ở trong trần thế này, anh không thể cùng cô, như vậy trên đường hoàng tuyền, anh muốn phụng bồi cô.
“Ngay lúc đó trái tim anh, đều đã ngừng đập, Hảo Hảo, dọa được anh, em thật sự dọa được anh......”
Tục ngữ nói, nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng cùng với lời nói, khóe mắt Lương Thần vẫn là có từng giọt nước mắt, rơi ra, theo *** nơi cổ Cảnh Hảo Hảo, một đường chảy xuống.
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không hiểu lời nói liên miên bây giờ của Lương Thần, rốt cuộc là ý tứ gì.
Anh nói cô dọa sợ anh...... Nhưng cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm mà.....
Trong đầu cô tràn ngập đủ loại nghi hoặc, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, cô liền cảm giác được chỗ cổ mình có xúc giác ẩm ướt.
Người đàn ông ôm cô này, lại có thể đang khóc......
Tâm Cảnh Hảo Hảo, như là bị cái gì đó đâm trúng, làm cho yết hầu của cô trong nháy mắt bị nghẹn lại.
Tay ôm thắt lưng anh của cô nhịn không được dùng thêm chút khí lực, cứ như vậy đứng ở trên đường cao tốc, lẳng lặng ôm anh.
......
Qua không biết bao lâu, Lương Thần mới chậm rãi buông lỏng Cảnh Hảo Hảo ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc