Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 354

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lương Thần ngồi ở trong xe Duyên Hoa, nhìn chiếc taxi Cảnh Hảo Hảo ngồi lên đi xa, lúc này mới chậm rãi ngồi ngay ngắn, trong nháy mắt đáy mắt vốn tồn tại men say ௱ôЛƓ lung biến thành trong sạch thấu triệt.
Duyên Hoa ngồi ở trên ghế lái bên cạnh, cả người hơi trở nên có chút luống cuống.
Đêm nay, Lương Thần chỉ tìm cô đến hỗ trợ cùng anh diễn một tuồng kịch, nhưng lại không có nói, để cho cô thật sự đưa anh về nhà, hiện tại nháo thành như vậy, chẳng phải là làm cho Cảnh Hảo Hảo hiểu lầm giữa anh và cô không rõ ràng ư?
Duyên Hoa giật giật môi, nhịn không được mở miệng, hỏi: “Anh Lương Thần, chẳng lẽ anh không đi giải thích với Cảnh tiểu thư một chút sao?”
Lương Thần nâng tay lên, hơi che giấu ánh sáng trước mặt một chút, anh cảm thấy ánh mắt có chút đau xót, qua hồi lâu, anh mới mở miệng, nói: “Không cần thiết.”
Giọng nói anh hơi có chút lạnh, nghe được Duyên Hoa lập tức không biết nên nói cái gì.
Tay Lương Thần, vẫn che ở trước mắt như trước, hồi lâu, anh mới nói: “Thật ra cô ấy chính là không cần tôi, không thích tôi, đúng không?”
“Nếu không, tại sao cô ấy vào lúc em nói, nơi này không có chuyện gì của em, em đi trước, lúc em phiền toái cô ấy chăm sóc tôi, cô ấy lại đứng ở tại chỗ hơn nửa ngày cũng không có động?”
“Nếu không phải tôi giả bộ suýt nữa ngã xuống sô pha, chỉ sợ cô ấy sẽ mở miệng nói, tôi liền phiền toái em đi?”
Lương Thần nói tới đây, khóe môi hơi cười lạnh một chút: “Tôi nói để em đưa về, cô ấy lại không có một chút phản ứng, nếu cô ấy có một chút phản ứng, biểu hiện ra cô ấy mất hứng, cô ấy hâm mộ, cô ấy ghen tị, cô ấy sinh khí, tôi liền lập tức thỏa hiệp hết thảy với cô ấy.”
“Duyên Hoa, tôi yêu cầu không nhiều lắm, tôi yêu cầu chỉ là, nếu giữa hai người chúng tôi chỉ có khoảng cách 100 bước, cô ấy bước ra một bước, còn lại 99 bước, tôi sẽ chạy như điên đến trước mặt của cô ấy, không...... cô ấy không cần bước ra một bước, cô chỉ cần động chân một chút, tôi có thể nghĩa vô phản cố chạy như điên xong 100 bước kia.”
“NhưngDuyên Hoa, cô ấy không có...... Em cũng đã nói đến mức đó, em nhìn cô ấy...... cũng không chịu tiếp lời, nói một câu, Lương Thần, em đưa anh đi.”
Lương Thần cảm thấy đáy mắt mình nóng bỏng, ẩm ướt.
Anh không muốn cứ như vậy tách ra với cô.
Nhưng anh lại không biết chính mình nên tiếp tục như thế nào.
Anh đã làm tất cả những gì có thể làm, nhưng...... đáy lòng của cô vẫn không có anh như trước.
Anh biết, đây là anh tự mình chuốc lấy cực khổ, hiện tại anh nhẫn nhịn những chuyện này, cùng một chỗ với cô, nhưng tương lai thì sao? Anh và cô còn có cả đời? Tương lai, anh liền nhất định không so đo ư?
Lương Thần rõ ràng đã khó chịu đến cực hạn, nhưng cố tình lại câu môi: “Duyên Hoa, thật ra tôi biết, sẽ là kết quả như vậy, nhưng tôi lại chưa từ bỏ ý định muốn thử một lần......”
Thử đến cuối cùng, bi thương, cũng là chính anh.
Lương Thần nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu, sau đó dùng tay lau mặt mình, cả người không khác gì bình thường, xoay qua, nhìn Duyên Hoa, nói: “Đêm nay cám ơn em, tôi đi trước.”
Lương Thần nói xong, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Anh đi một chút trong gió lạnh như băng, cuối cùng dừng bước chân, cầm lấy di động của mình, lật xem trong chốc lát, sau đó gõ mấy chữ ở trên bàn phím, gửi cho Cảnh Hảo Hảo.
“Hảo Hảo, anh để cho em lựa chọn giữa anh và Thẩm Lương Niên, anh đưa chìa khóa xe và thẻ cho em, đêm nay anh uống say bảo người ta gọi em tới đây, nói anh muốn đi với Duyên Hoa, thật ra chỉ đơn thuần là vì thử em.”
“Hảo Hảo, anh để cho em lựa chọn giữa anh và Thẩm Lương Niên, anh đưa chìa khóa xe và thẻ cho em, đêm nay anh uống say bảo người ta gọi em tới đây, nói anh muốn đi với Duyên Hoa, thật ra chỉ đơn thuần là vì thử em.”
“Anh cho rằng như vậy sẽ khiến cho em cảm thấy, em sắp mất đi anh, anh có thể sẽ ở cùng với phụ nữ khác, em sẽ ghen, sẽ sinh khí, sẽ rơi nước mắt vì anh.”
“Anh chỉ là muốn nhìn ra một chút em quan tâm anh.”
“Nhưng hiện tại, anh mới phát hiện, thật ra anh quá ngây thơ, quá ngây thơ.”
“Bởi vì, em hoàn toàn không cần anh.”
Lúc Lương Thần gửi tin nhắn này đi, ngón tay dừng ở trên bàn phím hồi lâu, anh mới hít sâu một hơi, tiếp tục gõ trên bàn phím một chút, đánh xuống một hàng: “Hảo Hảo, cho dù anh làm gì, em vẫn sẽ luôn không yêu anh.”
“Có lẽ, câu nói kia thật sự rất đúng, bỏ lỡ bắt đầu, vốn không có kết quả.”
“Lúc trước lần gặp đầu tiên của em và anh, anh dùng sai phương pháp, cho nên sau đó, mặc kệ như thế nào, anh vẫn luôn không có cách nào hoàn toàn tiến vào đáy lòng của em.”
Thật ra mấy ngày nay, anh và cô nhìn giống như chia tay, nhưng anh vẫn cảm thấy, bọn họ là ở cùng nhau.
Anh hiểu được, là đáy lòng anh, vẫn không dám đi đối mặt với chân tướng này.
Đêm nay, tất cả hết thảy, đã làm cho anh hoàn toàn nhận rõ một sự thật, trong nháy mắt tâm anh như tro tàn, khuôn mặt trầm tĩnh một mảnh tao nhã tiếp tục đánh câu nói kế tiếp lên bàn phím.
“Hảo Hảo, nếu một bước kia, em vẫn luôn không có ý bước ra, như vậy, anh lựa chọn lui về phía sau từng bước.”
Từ lần đầu tiên gặp cô, anh vốn không có phòng bị để cô tùy ý làm bậy xâm nhập vào trong thế giới của anh, tùy ý làm bậy, muốn làm gì thì làm.
Trong thời gian dài như vậy, anh vẫn liều mạng muốn xông vào trong thế giới của cô, nhưng anh lại vẫn đang đứng bồi hồi bên ngoài thế giới của cô.
Giống như những gì anh nói với Duyên Hoa vậy, không cần cô hoàn toàn triệt để mở ra nội tâm với anh, chỉ cần để cho anh nhìn thấy một khe hở lộ ra từ cửa sổ, anh liền không oán không hối chờ đợi.
Nhưng ý niệm hèn mọn như vậy, lại vẫn là một suy nghĩ viễn vông.
Mặc cho ai cũng muốn yêu một người thật tốt, cố tình lại luôn lo được lo mất, mặc kệ anh là một người khôn khéo cỡ nào, nhưng vẫn luôn không có biện pháp khiến cho cô yêu mình, như vậy hiện tại, anh chỉ có thể làm được một chuyện, chính là ở chung quanh thế giới của cô.
Nhưng anh vẫn như trước, sẽ để cô sống ở trong thế giới của anh.
Trên mặt Lương Thần, nhìn không ra cảm xúc gì, anh đối mặt với màn hình di động phát sáng, ngón tay hơi cong ngây người hồi lâu, cuối cùng vẫn đánh từng chữ câu cuối cùng xuống.
“Hảo Hảo, sau này anh sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa.”
Lúc Lương Thần gửi tin nhắn này, muốn gửi một chữ “Gặp sau”, nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không cần thiết.
Cuối cùng anh và cô sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Vừa đứt, là sẽ hoàn toàn chặt đứt.
Lương Thần chậm rãi nhắm mắt, cầm điện thoại di động, để vào trong đầu của mình, sau đó mở cửa xe ra, ngồi đi lên.
Đều nói, mối tình đầu là đoạn thời gian tốt đẹp nhất bên trong cuộc đời mỗi người.
Mối tình đầu của anh, là một cô gái tên là Cảnh Hảo Hảo, bộ dạng xinh đẹp mà lại sạch sẽ.
Anh vẫn nghĩ đến, mối tình đầu của mình, sẽ không giống với mối tình đầu của mọi người, sẽ không lấy thất bại mà chấm dứt.
Nhưng thật không ngờ, cho dù Lương Thần anh cường đại như vậy, vẫn không trốn nổi, cục diện tiếc nuối của mối tình đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc