Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 342

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn.
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần chia lìa hơn hai mươi ngày, vừa gặp này, thật đúng là ứng nghiệm với những lời này.
Cả người Lương Thần hưng trí bừng bừng quấn quít lấy Cảnh Hảo Hảo, ở trên giường ép buộc hơn nửa đêm, vẫn là bộ dáng sinh long hoạt hổ như trước, mãi cho đến cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo ngay cả khí lực mở miệng cầu xin tha thứ cũng có chút dùng không được, Lương Thần mới lưu luyến không rời buông tha cô.
Lúc này đêm yên tĩnh không có tiếng vang gì, ngoài cửa sổ chính là thời khắc tối đen nhất trước bình minh, đêm giáng sinh ngọn đèn sáng lên khắp mọi nơi đều tắt.
Cảnh Hảo Hảo vùi ở trong lòng Lương Thần, ngủ rất say.
Lương Thần lại không có chút mệt mỏi, ánh mắt dừng ở trên dung nhan ngủ say của Cảnh Hảo Hảo, chưa từng rời đi chút nào.
Anh cảm thấy hết thảy giống như là một giấc mộng, kỳ diệu không chân thật.
Từ khi gặp Cảnh Hảo Hảo, đến chính mình vì cô trở nên không giống như là chính mình, đến sau đó chính mình yêu cô, chia lìa với cô, gặp lại, đến bây giờ anh và cô rốt cục thẳng thắn nội tâm đi đến cùng nhau, thời gian trải qua gần một năm rưỡi.
Một năm rưỡi, hội tụ một hồi tình yêu, suy nghĩ một chút, Lương Thần liền cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Nhưng hiện tại mỹ nhân trong ***, Cảnh Hảo Hảo đã là bạn gái danh chính ngôn thuận của Lương Thần anh, nhưng anh vẫn cảm thấy không có tự tin như trước.
Anh phát hiện, chính mình càng ngày càng muốn nhiều hơn.
Lúc ban đầu khi gặp lại Cảnh Hảo Hảo, anh muốn có thể xuất hiện ở bên người cô theo lẽ thường, đợi cho anh ở Nhật Bản cứu cô, anh đã được như nguyện, anh lại muốn để cho chính mình thoải mái theo đuổi Cảnh Hảo Hảo, đợi khi anh bắt đầu theo đuổi Cảnh Hảo Hảo, anh muốn để cho cô làm bạn gái của anh.
Hiện tại, cô làm bạn gái anh, anh lại muốn khiến cho Cảnh Hảo Hảo yêu anh, khiến cho Cảnh Hảo Hảo vĩnh viễn thuộc về anh.
Lương Thần càng nghĩ, cả người càng không có mệt mỏi.
Anh từng vì theo đuổi Cảnh Hảo Hảo, đặc biệt tìm tòi tất cả lễ vật biểu đạt tình yêu từ quảng cáo tặng cho Cảnh Hảo Hảo.
Nhưng còn có một thứ, chưa tặng.
Chính là nhẫn.
Kim cương vĩnh cửu, một viên lưu truyền vĩnh viễn.
Đây là một câu anh cảm thấy hay nhất trong tất cả từ ngữ quảng cáo biểu đạt tình yêu.
Ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, hơi trở nên có chút mê ly, anh nghĩ, có lẽ anh có thể cầu hôn Cảnh Hảo Hảo, ở ngay trong tám giờ rưỡi vình viễn mà anh đã xây dựng cho cô.
Chỉ cần cô đáp ứng gả cho anh, anh liền có thể vĩnh viễn có được cô.
Không biết là ai từng nói, đàn ông không có tự tin, sẽ ý đồ dùng một cuộc hôn nhân giữ người phụ nữ mình yêu lại.
Cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới, chính mình có một ngày, sẽ dùng biện pháp không tự tin như vậy, khiến cho đáy lòng của mình trở nên tự tin.
Lương Thần nghĩ đến đây, liền chậm rãi rút cánh tay đặt ở dưới cổ Cảnh Hảo Hảo về, xốc chăn lên, nhẹ nhàng đi ra phòng ngủ, cầm lấy di động của mình, gọi cho trợ lý của mình một cú điện thoại.
Anh muốn nhờ trợ lý sáng hôm nay bố trí tám giờ rưỡi vĩnh viễn cho anh, anh muốn lúc chạng vạng, mang theo Cảnh Hảo Hảo ăn xong bữa tối ánh nến, sau đó liền mang theo cô đi vào trong đó, cầu hôn cô.
......
Ngày hôm sau, lúc Cảnh Hảo Hảo tỉnh lại, đã là qua giữa trưa.
Tối hôm qua quá mức kịch liệt, thế cho nên toàn thân cô đau nhức, cô miễn cưỡng ôm lấy chăn ngồi dậy, lại phát hiện Lương Thần không ở phòng ngủ.
Cảnh Hảo Hảo quấn chăn xuống giường, đi tới tủ quần áo chọn lựa một thân quần áo mặc vào, liền nhẹ nhàng đi ra phòng ngủ, cô còn chưa có kịp mở miệng gọi tên Lương Thần, chợt nghe được phòng khách có tiếng nói chậm rãi truyền đến.
“Thím Lâm, tôi là dựa theo các bước nấu cháo của thím, vì sao lại nấu ra nhìn không giống của thím? Ừ...... đổ nước có chút nhiều...... lại nấu trong chốc lát? Được......”
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hiện lên một tia ấm áp, không có quấy rầy Lương Thần bận rộn trong phòng bếp, lặng yên không một tiếng động đi vào phòng tắm.
Lúc cô rửa mặt xong đi ra, Lương Thần đã bưng cháo lên bàn.
Mặt mày Cảnh Hảo Hảo mang ý cười tiến lên, mở hộc tủ tiêu độc ra, cầm thìm và bát bên trong ra, múc hai chén cháo Lương Thần nấu hồi lâu, vẫn có chút nhão.
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần ngồi mặt đối mặt ở trên bàn cơm, Lương Thần cầm một cái bánh quẩy đưa cho Cảnh Hảo Hảo: “Buổi tối có chuyện gì không?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu.
“Vậy tối nay, chúng ta đi khách sạn Tứ Quý ăn cơm tối.”
Cảnh Hảo Hảo cắn bánh quẩy “ừm” một tiếng, cũng không có hỏi nhiều.
“Ăn xong cơm tối, anh mang em đi một nơi.”
Cảnh Hảo Hảo có chút tò mò nâng mí mắt một chút, nhìn về phía Lương Thần.
“Số 367 phố Tô Châu.”
Phố Tô Châu? Khu trung tâm phồn hoa nhất thành phố Giang Sơn, anh mang mình đi nơi đó làm cái gì? Gần đó tựa hồ đều là tòa nhà buôn bán, trung tâm thương mại...... công ty của cô cũng ở gần đó.
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần, lộ ra một tầng buồn bực.
Lương Thần lại câu môi cười cười, không nói gì, chỉ tự ăn cơm của mình.
Cảnh Hảo Hảo nhếch môi, cầm thìa, cúi đầu ăn cháo.
Đột nhiên, di động đặt ở trong phòng khách vang lên.
Lương Thần đứng lên, đi đến trước sô pha, lấy di động của Cảnh Hảo Hảo từ trong túi xách của cô ra, nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, là một số điện thoại xa lạ, bước đi đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, đưa cho cô.
Trên tay Cảnh Hảo Hảo cầm lấy bánh quẩy, có chút không có tiện nhận điện thoại, liền nhờ Lương Thần nhận giúp cô, thuận đường mở loa ngoài, đối với điện thoại “alo” một tiếng.
Bên trong truyền đến một đạo giọng nữ dễ nghe, nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Chào cô, xin hỏi là Cảnh Hảo Hảo tiểu thư sao?”
“Đúng, là tôi.” Cảnh Hảo Hảo cầm bánh quẩy, không có đưa vào trong miệng nữa, “Xin hỏi, cô là?”
“Xin hỏi cô có quen một người đàn ông tên là Thẩm Lương Niên không?”
Lương Thần ngồi ở đối diện Cảnh Hảo Hảo, mi tâm hung hăng nhíu lại.
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần, trầm mặc trong chốc lát, “ừ” một tiếng với điện thoại.
“Tôi là y tá của bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn, là tình huống như vậy, một tiếng trước, chúng tôi nhận được điện thoại tìm xe cứu thương 110, đi qua tiếp nhận là một người đàn ông té xỉu ở ven đường, bên người anh ta mang theo văn kiện căn cứ xác thực cho biết anh ta là ai, hiện tại người đàn ông còn chưa tỉnh lại, chúng tôi đã đưa vào phòng cấp cứu, nhưng tình huống rất không lạc quan, trong di động mang theo bên cạnh anh ta, lưu số điện thoại của cô ở vị trí thứ nhất còn làm dấu hiệu đặc thù, cho nên tôi nghĩ cô có thể là người nhà của anh ta, hoặc là bạn bè, nếu đúng là như vậy, có thể phiền toái hiện tại cô bệnh viện một chuyến đực không? Dự phòng nếu đột phát tình huống, lúc cần làm phẫu thuật, có người có thể ký tên giúp anh ta.”
......
Cảnh Hảo Hảo chặt đứt điện thoại, toàn bộ phòng yên tĩnh đến rối tinh rối mù.
Cô cầm lấy bánh quẩy rũ mí mắt, nhìn di động của mình trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần.
Lương Thần mím cánh môi gắt gao, sắc mặt mang theo một tầng không vui, đáy mắt tối đen, lưu chuyển một tầng ánh sáng thâm trầm.
Anh như vậy, khí tràng đặc biệt áp bách, làm cho người ta có chút sợ hãi.
Cảnh Hảo Hảo nuốt nuốt nước miếng, một lát sau, buông bánh quẩy và thìa trong tay xuống, cầm khăn giấy từ một bên lên, lau lau ngón tay, sau đó mở miệng nói với Lương Thần: “Lương Thần, em đi bệnh viện một chuyến, có thể không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc