Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 334

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thẩm Lương Niên vẫn đứng từ chạng vạng đến khi màn đêm buông xuống, đứng trong đêm hôm khuya khoắc.
Toàn bộ tầng lầu im lặng đến có chút quỷ dị, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng sủa gâu gâu của chó cưng nhà ai đó.
Đèn trong phòng Cảnh Hảo Hảo rốt cục tắt vào lúc mười giờ.
Thẩm Lương Niên nhìn cửa sổ tối như đen trước ***, mơ hồ cảm thấy như là tâm của mình cũng tối xuống theo.
Ban đêm trong hành lang, cho dù có khí ấm, nhưng vẫn lạnh có chút dọa người, Thẩm Lương Niên càng đứng, càng cảm thấy tay chân của mình đều lạnh lẽo lên, dạ dày lại bắt đầu ẩn ẩn không thoải mái, anh tiếp tục uống thuốc lần nữa, sau đó vẫn đợi từ đêm dài vắng người đến hai giờ rạng sáng, cảm thấy Cảnh Hảo Hảo trong phòng thật sự hoàn toàn đang ngủ, lúc này mới xoay người, rời đi.
......
Buổi tối Lương Thần vẫn gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo một lát, nhưng tinh thần Cảnh Hảo Hảo không phải đặc biệt tốt, nghe ngữ khí của cô cũng là có chút hữu khí vô lực, còn chưa tới mười giờ, Cảnh Hảo Hảo liền buồn ngủ.
Lúc này Lương Thần vừa mới rãnh rỗi, đứng ở trước cửa sổ sát đất của khách sạn, tốc độ trái tim nhảy lên có chút không quy luật, luôn cảm thấy có chút làm cho anh không tĩnh tâm được.
Anh rất ít ***, nhưng vẫn cầm một ***, muốn áp chế phập phồng trong đáy lòng một chút, nhưng cuối cùng hút đến chỉ còn hai ngụm, vẫn nhịn không được nhấn điện thoại ở tủ đầu giường bên cạnh, gọi nội tuyến cho trợ lý, nói: “Giúp tôi đặt một vé máy bay bay đi thành phố Giang Sơn ngay bây giờ.”
“Lương tổng, sáng mai còn có cuộc họp.”
“Tôi sẽ ngồi chuyến bay sớm bay trở về.”
......
Nửa tiếng sau, Lương Thần bước lên chuyến bay đi thành phố Giang Sơn.
......
Đến thành phố Giang Sơn, đã là hai giờ rạng sáng, xe Lương Thần liền đổ ở bãi đỗ xe sân bay, anh lái xe, trực tiếp chạy đến chỗ Cảnh Hảo Hảo.
Thành phố Giang Sơn ban đêm, đường phi thường thông thuận, chỉ hơn 40 phút, xe Lương Thần liền lái vào tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo.
Anh tìm một vị trí đổ xe, lúc đang định đẩy cửa xe ra, lại nhìn thấy phía trước có một chiếc xe quen thuộc.
Động tác Lương Thần hơi dừng một chút, nhìn chiếc xe kia cau mày trầm tư trong chốc lát, còn chưa có nhớ tới đến tột cùng là của ai, liền nhìn thấy Thẩm Lương Niên đi ra từ trong tòa nhà.
Tay đặt ở trên cửa xe của Lương Thần, trong nháy mắt liền thu trở về, cánh môi anh nháy mắt mím gắt gao, ngồi ở trên ghế lái, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên bước chân vững vàng đi đến trước xe anh ta, mở cửa xe, khởi động xe, trực tiếp lái đi, một loạt động tác, lưu loát làm liền một mạch.
Lúc không thấy bóng dáng xe Thẩm Lương Niên, thế giới này cũng hoàn toàn im lặng xuống.
Toàn thân Lương Thần cứng ngắc ngồi ở trong xe, tinh tường cảm giác được, trái tim mình, như là bị vật bén nhọn nào đó hung hăng đâm vào, nứt ra một lỗ hổng rất lớn, có máu đỏ tươi, chảy nhỏ giọt ra.
Sao Thẩm Lương Niên lại xuất hiện trong tòa nhà Cảnh Hảo Hảo ở, muốn đi tìm Cảnh Hảo Hảo sao?
Hơn nữa thẳng đến ba giờ rạng sáng, anh ta mới rời đi, Cảnh Hảo Hảo nói cho anh mệt ૮ɦếƭ đi, mười giờ cô liền ngủ rồi......
Lương Thần liều mạng nói với chính mình ở dưới đáy lòng, đó là cô gái anh yêu, điều cơ bản anh phải làm chính là tin tưởng cô, nhưng trong đầu anh vẫn không chịu khống chế bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Càng nghĩ, đáy lòng Lương Thần càng mâu thuẫn, thậm chí cuối cùng anh liền cảm giác được máu của mình bắt đầu quay cuồng lên.
Tay cầm lấy tay lái của anh, lực đạo trở nên càng lúc càng lớn, *** cũng bắt đầu phập phồng không ngừng.
Tay cầm lấy tay lái của anh, lực đạo trở nên càng lúc càng lớn, *** cũng bắt đầu phập phồng không ngừng.
Cho tới nay, anh nhìn như đều là tư thái định liệu trước tự tin với mọi chuyện, nhưng chỉ duy Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng anh chưa từng có tự tin.
Người anh luôn kiêng kị là Thẩm Lương Niên này, anh kiêng kị là quãng thời gian năm tháng mười năm mà anh ta và Cảnh Hảo Hảo đã đi qua.
Thẩm Lương Niên là một cây gai trong đáy lòng anh, một chút liên hệ bây giờ của anh ta và Cảnh Hảo Hảo, liền có thể khiến cho đáy lòng anh đau đớn sâu nhất.
Anh vẫn nghĩ đến tình yêu của mình rất lớn, rất yêu Cảnh Hảo Hảo, có thể tiếp nhận hết thảy của cô, nhưng anh phát hiện, anh thật sự rất tính toán chi li Thẩm Lương Niên không ngừng luẩn quẩn ở trong thế giới của Cảnh Hảo Hảo.
Đêm hôm khuya khoắc...... ba giờ rạng sáng, Thẩm Lương Niên anh ta đến tìm Cảnh Hảo Hảo làm cái gì? Cô nam quả nữ, ở chung một phòng......
Lương Thần cảm thấy trong *** có một ngọn lửa đốt khẩn cấp lên, đến ngay cả đau đớn trong thân thể, cũng bắt đầu bị phóng đại vô hạn lên, kêu gào vọt vào trong đầu anh, làm cho huyệt thái dương của anh nhảy thịch thịch thịch không ngừng.
Anh mang giày da cà vạt, thắt quy củ trên cổ, độ chặt lỏng thích hợp, nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy cà vạt kia thắt siết chặt anh khó chịu.
Sắc mặt Lương Thần trầm lãnh nâng tay lên, một phen kéo cà vạt, hung hăng nắm ở trong tay, nhìn chằm chằm ngọn đèn mờ nhạt phía trước cửa lầu tiểu khu, trong nháy mắt liền nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Lương Niên bước chân thoải mái đi ra từ bên trong, tay anh dùng sức nắm lấy cà vạt, sau đó liền phẫn nộ ném cà vạt lên cửa sổ thủy tinh một bên.
Ghen tị, ghen tuông, xen lẫn cuồng nộ, tùy ý thổi quét linh hồn anh, làm cho anh chợt đẩy xe ra, đi vào trong tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo.
Anh vừa mới đi đến cửa thang máy, sau đó ý thức được chính mình hiện tại đang phẫn nộ, nếu lên lầu, nói không chừng sẽ *** người phụ nữ kia, anh nhìn chằm chằm cửa thang máy “tinh” một tiếng mở ra trước mặt, sau đó phẫn hận nâng chân lên, đạp lên vách tường trước mặt.
Bởi vì lực đạo quá lớn, chân anh truyền đến một trận đau đơn tê dại, giây tiếp theo, anh liền đỏ hốc mắt, xoay người đi ra tòa nhà tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp đi đến trước xe của mình, một phen ngăn cửa xe, ngồi vào, phẫn nộ giẫm chân ga, chạy vội, rời xa.
Lương Thần lái tốc độ xe cực nhanh, anh vòng quanh đường phố thưa thớt xe đêm khuya vắng người của thành phố Giang Sơn, nhanh chóng vòng vo không biết bao nhiêu vòng, di động vang lên.
Anh nhìn thoáng qua, là trợ lý gọi tới, ánh mắt anh âm trầm, không có đi tiếp nghe.
Kết quả trợ lý lại cố chấp gọi tới, lúc này anh mới bắt máy, được cho biết, chuyến bay anh đặt trở về Thượng Hải, còn một tiếng nữa sẽ đăng ký.
Lương Thần cắt đứt điện thoại, ngồi ở trong xe sửng sốt hồi lâu, mới quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện chính mình không biết lại lái trở về chỗ Cảnh Hảo Hảo từ khi nào.
Anh nâng tay lên, nhìn nhìn cửa sổ của cô, bên trong còn chưa có sáng đèn, Lương Thần sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng đánh tay lái một chút, trực tiếp lái về phía sân bay thành phố Giang Sơn.
......
Lương Thần đến Thượng Hải, đi ra từ trong sân bay, trợ lý đã lái xe chờ ở nơi đó từ sớm.
Trợ lý biết ban đêm Lương Thần về thành phố Giang Sơn là để thăm Cảnh Hảo Hảo, nghĩ đến tâm tình anh vô cùng tốt, vừa thấy Lương Thần liền cười mở miệng nói: “Lương tổng, Cảnh tiểu thư có khỏe không?”
Gương mặt của Lương Thần vốn không chút thay đổi, lúc nghe đến những lời này, trong nháy mắt trở nên trầm thấp lãnh đạm xuống.
Ánh mắt anh cực kỳ lạnh lẽo nhìn lướt qua trợ lý của mình, sau đó không rên một tiếng kéo cửa xe ra, ngồi xuống
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc