Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 329

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Mật mã đơn giản như vậy, cô còn phải viết xuống cho anh? Là đang vũ nhục chỉ số thông minh của anh sao?
Lương Thần nhập mật mã xong, liền kiêu căng đứng ở trước quầy, chờ tiểu thư lễ tân trả thẻ chứng minh, cùng với thẻ của Cảnh Hảo Hảo cho mình.
Tiểu thư lễ tân nhìn chằm chằm màn hình máy tính trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu, nói này Lương Thần: “Thực xin lỗi, tiên sinh, biểu hiện số dư không đủ.”
Số dư không đủ?
Lương Thần lần đầu tiên cà thẻ bị nhắc nhở số dư không đủ trong đời, sắc mặt bất động gật gật đầu với tiểu thư lễ tân.
Tiểu thư lễ tân dùng hai tay đưa thẻ lên: “Tiên sinh, ngài muốn thay đổi thẻ không?”
“Không cần.” Lương Thần cũng không biết trong thẻ Cảnh Hảo Hảo rốt cuộc có số dư bao nhiêu, cho nên nghĩ một chút, bảo thủ nói: “Giúp tôi dùng thẻ này đặt phòng chín ngày trước.”
“Được, tiên sinh.”
Tiểu thư lễ tân lại đưa bàn phím cho Lương Thần lần nữa, Lương Thần lại nhấn 123456 lần nữa, đợi chưa đến một phút đồng hồ, tiểu thư lễ tân nâng ánh mắt lên lén lút nhìn thoáng qua Lương Thần, nói: “Tiên sinh, thực xin lỗi, vẫn là số dư không đủ.”
Lương Thần nhẹ nhàng nhíu mi tâm, lại sửa miệng nói: “Vậy năm ngày thì sao?”
“Vẫn là số dư không đủ.”
“Một ngày.”
“Thực xin lỗi, tiên sinh, vẫn là số dư không đủ.”
“Gian phòng đó loại một ngày.”
Tiểu thư lễ tân sau khi chờ Lương Thần nhập mật mã vào lần nữa, lại mở miệng nói với Lương Thần: “Số dư không đủ.”
Tiền phòng một ngày, hơn hai vạn đồng, lại có thể còn nhắc nhở số dư không đủ? Vậy rốt cuộc trong thẻ này Cảnh Hảo Hảo này có tiền hay không?
Lương Thần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đơn giá của khách sạn trước mặt, sau đó nói: “Giúp tôi đổi thành phòng giường lớn, mỗi phòng một ngày.”
Tiểu thư lễ tân tiếp tục ép buộc trong chốc lát, cà thẻ Lương Thần, lúc này tiểu thư lễ tân trực tiếp ngay cả số dư không đủ cũng ngượng ngùng nói ra, trực tiếp nhìn Lương Thần lắc lắc đầu.
“Vậy gian phòng tiêu chuẩn?”
Tiểu thư lễ tân lắc đầu.
“Phòng một người.”
Đây là rẻ nhất khách sạn rồi.
Tiểu thư lễ tân lại lắc đầu.
Trợ lý đứng ở phía sau Lương Thần nhịn không được lên tiếng: “Lương tổng, không bằng dùng thẻ của tôi cà trước đi.”
Lương Thần liếc mắt nhìn trợ lý mình một cái, đưa cho anh một đạo ánh mắt “Anh cảm thấy tôi không có tiền sao?”, sau đó tùy tiện lấy mọt tấm thẻ khác trong ví tiền mình ra, ném cho tiểu thư lễ tân nói: “Không có mật mã, trực tiếp cà phòng tổng thống, hai người mười tám ngày.”
......
Lúc Lương Thần và trợ lý đang đợi thang máy, nhìn thấy máy rút tiền tự động của khách sạn, Lương Thần dừng bước chân một chút, trực tiếp đi qua, cắm thẻ của Cảnh Hảo Hảo vào, nhấn số dư, sau đó nhìn trên màn hình biểu hiện “1” đồng, sắc mặt hơi ngẩn người, sau đó liền rút thẻ ra, nói với trợ lý phía sau: “Đi chuyển khoản 99 đồng vào thẻ này cho tôi.”
“Vâng, Lương tổng.”
Trợ lý vừa nói, vừa lấy di động ra hành động.
Lương Thần nghĩ đến phí thủ tục khác ngân hàng, nhất thời liền nói: “Chuyển 101 đồng.”
“Lương tổng, đã chuyển khoản thành công.”
Lương Thần lại cắm thẻ Cảnh Hảo Hảo vào lần nữa, nhìn thấy bên trong biến thành số dư “102”, sau đó không chút do dự nhấn rút tiền, chọn 100 đồng, nhấn xác nhận.
Trên màn ảnh máy rút tiền nhảy ra “Rút tiền khác ngân hàng, cần khấu trừ 2 đồng phí thủ tục, đồng ý xin xác nhận.”
Lương Thần lại nhấn xác nhận, sau đó trong máy rút tiền rơi ra 100 đồng.
Lương Thần lại nhấn xác nhận một chút, sau đó trong máy rút tiền rơi ra 100 đồng.
Lương Thần cầm 100 đồng kia, cầm ở trong tay nhìn một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn quanh khách sạn, cất bước đi về phía siêu thị trong khách sạn, đi dạo ở bên trong một vòng, cuối cùng chọn hai cây kẹo que Alps, cầm 100 đồng rút ra từ trong thẻ Cảnh Hảo Hảo qua tính tiền.
Lương Thần đi ra siêu thị, trực tiếp trả 99 đồng lại cho trợ lý, lúc tiến vào trong thang máy, Lương Thần nghĩ đến còn thiếu trợ lý 2 đồng phí thủ tục, sau đó lục tìm trong ví tiền một lát, tìm được hai đồng tiền xu, nhét vào giữa 99 đồng trong tay trợ lý.
......
Cảnh Hảo Hảo bật di động lên, nhìn thấy tin nhắn là ngân hàng nhắc nhở, tài khoản đuôi số 5230 chuyển vào cho bạn 101 đồng, hiện tại số dư của bạn là 102 đồng.
Cảnh Hảo Hảo nắm di động sửng sốt trong chốc lát, vào lúc cô nghi hoặc là ai chuyển cho cô 101 đồng, di động trong tay lại vang lên một lần nữa, có một tin nhắn ngân hàng lại gửi tới đây: Bạn rút tài khoản 100 đồng, phí thủ tục 2 đồng, số dư 0 đồng.
Cả người Cảnh Hảo Hảo tựa như hóa đá, đứng ở trước trạm xe buýt, thế cho nên xe buýt mình chờ đã lái đi, cũng không có phản ứng nào, qua hồi lâu, Cảnh Hảo Hảo nháy mắt hiểu được hết thảy.
Tiền này là Lương Thần gửi vào đi...... Sau đó là Lương Thần lấy ra, anh, anh, sao anh có thể vô sỉ như vậy, rõ ràng đã có tiền như thế, lại có thể ngay cả một đồng tiền của cô cũng không buông tha!
Thật, sự, là, rất, quá, đáng, rồi!
Lúc Cảnh Hảo Hảo đang tức giận bất bình, đột nhiên nghĩ đến trò chơi nói với Lương Thần vào tối hôm qua, trời ạ...... Cứ như vậy, có phải Lương Thần không biết cô thân không một xu, mới chơi trò chơi đó với anh không?
Mặt Cảnh Hảo Hảo nháy mắt trở nên đỏ bừng, một loại cảm giác xấu hổ nồng đậm, nhanh chóng bò khắp toàn thân của cô.Thật, sự, rất, mắc, cỡ người, rồi!
Chiếc xẻ buýt Cảnh Hảo Hảo chờ đúng lúc dừng ở trước mặt cô, Cảnh Hảo Hảo đỏ mặt lên xe, sau khi cà thẻ, tìm vị trí ngồi xuống, ấn di động của mình, đáy lòng suy nghĩ chính mình có nên gửi tin nhắn cho Lương Thần thử dò xét có phải anh đã biết chính mình đùa giỡn thủ đoạn không?
Chính là, cô nên thử như thê nào đây?
Cảnh Hảo Hảo nắm di động suy nghĩ hồi lâu, cũng chưa nghĩ ra một phương pháp tốt, kết quả di động trong tay cô lại vang lên.
Cảnh Hảo Hảo hồn nhiên không biết.
Một bà lão ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cô nắm di động không có một chút phản ứng, nhịn không được tốt bụng nâng tay lên, đẩy bả vai Cảnh Hảo Hảo, nhắc nhở cô: “Di động cháu vang.”
Cảnh Hảo Hảo xoay qua, phòng bị nhìn thoáng qua bà lão, sau đó cầm túi để ở giữa mình và bà lão lên, đặt ở trong lòng, gắt gao bảo vệ, mới nói một câu “Cám ơn”, mở di động của mình lên.
Tin nhắn là Lương Thần gửi đến, chỉ có ba chữ: “Anh đến rồi.”
Mặt Cảnh Hảo Hảo lập tức trở nên càng đỏ, vừa chột dạ Lương Thần có thể khởi binh vấn tội hay không, ngón tay vừa run run đánh một hàng chữ ở trên bàn phím: “Ừ, vừa tới à?”
“Ừ, máy bay đến trễ.” Lương Thần rất nhanh gửi tin nhắn lại đây, Cảnh Hảo Hảo còn chưa kịp hồi đáp, lại nhận được một cái: “Anh mua lễ vật cho em.”
Một câu đơn giản như vậy, lại làm cho đáy lòng Cảnh Hảo Hảo lập tức trở nên ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc