Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 320

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Bởi vì lần đầu tiên là Haagen-Dazs, khiến cho sau đó Cảnh Hảo Hảo lại quen sau khi nhận được lễ vật, sẽ baidu một chút, lúc này mới phát hiện, phía sau những lễ vật, đều có một câu quảng cáo rất tốt đẹp.
Lương Thần tặng lễ vật nhỏ, có thạch Xizhilang "tình yêu pha lê" "Tình yêu pha lê, cả đời không thay đổi” , có một câu quảng cáo của đồng hồ kiểu nữ Invicta là “Chỉ có thời gian, khiến cho người yêu nhau, càng hiểu rõ tình yêu hơn”, còn có kem eire “Thích em, không đạo lý”.
Cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo cũng không biết, hóa ra một người theo đuổi một người khác, còn có thể vận dụng ra tâm tư lãng mạn như vậy.
......
Ngày 5 tháng 12, sân vận động thành phố Giang Sơn tổ chức một concert ca nhạc.
Lương Thần vì theo đuổi Cảnh Hảo Hảo, gióng trống khua chiêng vơ vét rất nhiều điểm, ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, đi dạo công viên...... Quả thực là 36 kế không buông tha kế nào, hiện nay có một concert ca nhạc như vậy, Lương Thần sao có thể bỏ qua, vào ngày trước nửa tháng quảng cáo dán ra, anh để cho Tô Tiểu Tả đặc biệt đặt hai tờ vé VIP hàng thứ nhất.
......
Ngày concert ca nhạc là chủ nhật, thành phố Giang Sơn nổi lên trận tuyết đầu trong mùa đông này, nhiệt độ không khí đột nhiên lạnh, mãi cho đến bốn giờ rưỡi chiều, tuyết mới ngừng lại được.
Khi Cảnh Hảo Hảo vào buổi sáng, đã là mười một giờ, đồ ăn trong nhà đã muốn tiêu hao không còn một mảnh ngay từ trong những ngày làm việc đó, bò lên giường, Cảnh Hảo Hảo trực tiếp đi trung tâm thương mại cách tiểu khu không xa.
Cảnh Hảo Hảo đi tầng đỉnh thức ăn ngon lấp đầy bụng trước, lúc đi thang máy xuống lầu, không cẩn thận liền nghe trộm được nội dung nói chuyện của hai cô gái phía trước.
"Qua một thời gian nữa chính là lễ giáng sinh, hôm nay tớ chọn lựa nửa ngày, cũng không có chọn lựa ra lễ vật vừa lòng cho bạn trai tớ.”
“Tớ cũng vậy...... Thật sự là sầu muốn ૮ɦếƭ, chúng ta đi lầu ba dạo một vòng đi......”
“Ừ....”
Hai cô gái đi ra từ trong thang máy, trực tiếp đi về phía quầy trước mặt.
Cảnh Hảo Hảo lấy di động ra nhìn nhìn thời gian, mới phát hiện, còn mười mấy ngày nữa, chính là lễ giáng sinh.
Có phải cô cũng nên tặng cho Lương Thần một phần quà giáng sinh không?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ như vậy, người liền đã muốn đi theo phía sau hai cô gái kia, đi đến quầy lầu ba, Cảnh Hảo Hảo đi vòng quanh trung tâm thương mại hơn nửa ngày, cô biết ăn dùng của Lương Thần, mọi thứ đều xuất từ hàng hiệu, giá xa xỉ, cho nên Cảnh Hảo Hảo cố ý chọn một nhãn hiệu lớn, chọn lựa ở bên trong nửa ngày, cuối cùng chọn ra một áo sơ mi mới đưa ra thị trường
Cô mang theo quà giáng sinh mua cho Lương Thần, trực tiếp đi thang máy xuống tầng ngầm, đi trong siêu thị một vòng mua nguyên liệu nấu ăn muốn dùng, lúc tính tiền, vừa vặn nhận được điện thoại Lương Thần gọi tới.
Cảnh Hảo Hảo trực tiếp báo địa điểm hiện tại của mình, tính tiền đẩy xe vừa mới đi đến cửa siêu thị, Lương Thần liền tới đón, không nói hai lời nhấc thứ cô mua lên.
......
Lên xe, Cảnh Hảo Hảo mới ý thức được, thời gian buổi chiều mình đi dạo mua quà giáng sinh cho Lương Thần có chút lâu, thiếu chút nữa chậm trễ concert ca nhạc năm giờ chiều nay.
Sợ không kịp thời gian, hai người không có về nhà để đồ Cảnh Hảo Hảo đã mua, mà là trực tiếp đi sân thể dục.
Lương Thần xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua những thứ Cảnh Hảo Hảo đã mua đặt ở ghế ngồi sau xe, trong đó có một túi giấy, anh biết nhãn hiệu kia, là một nhãn hiệu tương đối nổi tiếng của nam sĩ.
Đáy lòng Lương Thần, trong nháy mắt nổi lên một tầng tò mò.
Cảnh Hảo Hảo là một phụ nữ, mua đồ nam sĩ, khẳng định là muốn tặng cho người khác......
Chỉ là, người cô muốn tặng, là ai?
Lương Thần thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu, thường xuyên nhìn về phía túi giấy trên ghế sau xe, cuối cùng vẫn có chút kiềm chế không được giả bộ nói chuyện phiếm, xoay qua nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo đang ngồi ăn trái cây sấy khô ở ghế lái phụ, mở miệng hỏi: “Hôm nay đi dạo phố mua không ít đồ.”
“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo tự mình nhét một viên trái cây sấy khô vào trong miệng, cũng không có ý thức được hàm nghĩa trong lời nói của Lương Thần, chỉ mơ hồ không rõ ăn đồ, gật đầu “ừ” một tiếng.
“Đi dạo bao lâu?”
Cảnh Hảo Hảo dừng động tác nhai đồ, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chưa tới mười hai tiếng.”
Lúc này Lương Thần mới kéo đề tài đến trên trọng điểm, nói: “Đi dạo siêu thị lâu như vậy?”
“Không phải.” Cảnh Hảo Hảo nói tới đây, nghĩ đến quà giáng sinh mình mua cho Lương Thần, trên mặt mang theo mỉm cười, nói: “Mua quà nên mới mua lâu như vậy.”
Quà? Trong túi giấy kia đựng là món quà đó sao? Cô muốn tặng cho ai? Có thể là anh không?
Đáy lòng Lương Thần hơi trở nên có chút khẩn trương, sợ Cảnh Hảo Hảo tặng quà cho không phải là anh, anh nuốt nuốt nước miếng, vẫn cố gắng duy trì âm điệu vững vàng của mình, hỏi: “Quà gì vậy?”Cảnh Hảo Hảo há miệng, suýt nữa thốt ra ba chữ “áo sơ mi” này, nhưng sau đó nghĩ đến nếu hiện tại mình nói cho anh, như vậy ngày lễ giáng sinh đó tặng đi thì còn ý nghĩa gì nữa?
Nhất thời, liền nghiêng đầu nhìn về phía Lương Thần, vừa định mở miệng nói hai chữ “Bí mật” này, kết quả phát hiện ánh mắt Lương Thần thẳng tắp nhìn chằm chằm ảnh ngược túi giấy đựng áo sơ mi từ trong kính chiếu hậu.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo mơ hồ đoán được rốt cuộc hiện tại đáy lòng Lương Thần đánh chủ ý gì, cô chớp mắt, đáy mắt mang theo một tầng giảo hoạt, nháy mắt liền thay đổi chú ý, cố ý nói theo ý tứ Lương Thần: “Áo sơ mi.”
Bên trong đựng lại là áo sơ mi mặc sát người, cả trái tim Lương Thần trở nên có chút không bình tĩnh, nhưng trên mặt anh lại cố tình giả bộ thực bình tĩnh, giống như không chút quan tâm Cảnh Hảo Hảo muốn tặng lễ vật, theo lời nói của Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí không nóng không lạnh hỏi: “Tốn bao nhiêu tiền?”
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo lại trực tiếp nhìn chằm chằm Lương Thần, sao người đàn ông này lại quanh co lòng vòng như vậy, rõ ràng muốn biết lễ vật của cô là mua cho ai, sao cứ cố tình ở chỗ này vòng tới vòng lui hỏi một ít vấn đề râu ria như vậy chứ?
Được rồi, nếu anh thích đi vòng vèo như vậy, vậy cô cũng đi vòng vèo theo anh, cô ngược lại muốn xem, anh có thể nhịu bao lâu......
Tròng mắt Cảnh Hảo Hảo quay tròn vòng vo hai vòng, giả bộ hoàn toàn không biết tâm tư Lương Thần, nói chi tiết cho Lương Thần một con số.
Một kiện áo sơ mi sáu con số, đối với Lương Thần mà nói, thật là thấy nhưng không thể trách, nhưng đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, thật sự coi như là một khoản tiền lớn.
Cô lại có thể hao phí nhiều tiền như vậy để chuẩn bị ra một phần lễ vật...... Lương Thần tự mình suy nghĩ một chút, đáy lòng liền bắt đầu dời sông lấp biển, anh cố gắng duy trì trấn định của mình, giống như thực vô tình mở miệng, nói: “Nhãn hiệu quần áo này, anh rất thích, trong nhà cũng có vài món.”
Cảnh Hảo Hảo nở một nụ cười âm hiểm, người đàn ông này...... rõ ràng bình thường thực khí phách bức người sức lực mười phần, sao hiện tại ngay cả dũng khí hỏi cô lễ vật này là mua cho ai cũng không có?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc