Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 319

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lương Thần bình tĩnh ung dung đi đến trước Cảnh Hảo Hảo, ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nghiêm trang hỏi: “Hảo Hảo, bữa sáng em muốn ăn cái gì?”
Sau khi gặp phải hình ảnh xấu hổ như vậy, sao anh có thể phong đạm vân khinh chạy đến trước mặt cô, hỏi cô ăn cái gì như vậy?
Sao anh lại làm được!
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhịn không được có chút hỏng mất, mặt của cô càng ngày càng hồng, sau một lúc lâu, cô mới nghẹn một câu: “Tùy tiện.”
Sau đó liền xốc chăn lên, một lần nữa nằm vào, đưa lưng về phía Lương Thần, nhắm hai mắt lại.
Lương Thần vẫn ngồi ở bên giường như trước, cũng không có tránh ra.
Trong phòng ngủ có vẻ có chút yên tĩnh.
Tia nắng mặt trời sáng sớm đầu tiên, thản nhiên tiến vào trong phòng ngủ, đúng lúc liền chiếu vào trên người Lương Thần, khiến áo sơ mi của anh, nhiễm một tầng màu vàng kim.
Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng.
Qua không biết bao lâu, Lương Thần mới nghiêng đầu, mở miệng hỏi Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, cháo tiệm Diêu Ký thành đông, được không?”
Cảnh Hảo Hảo đưa lưng về phía Lương Thần, nhẹ nhàng gật gật đầu, sợ anh nhìn không thấy, liền “ừ” một tiếng.
Lương Thần không có nói chuyện, chỉ lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, báo địa chỉ cô ở bây giờ.
Chặt đứt điện thoại, Lương Thần xoay qua, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo nằm đưa lưng về phía mình, sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Hảo Hảo, bị em nhìn thấy loại chuyện đó, người nên thẹn thùng xấu hổ là anh.”
A a a a! Thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!
Chuyện xấu hổ như vậy, sao anh có thể nói ra được?
Cảnh Hảo Hảo rõ ràng cảm giác được mặt mình càng nóng bỏng hơn, cô biết rõ Lương Thần nhìn không thấy mặt mình, nhưng vẫn ngượng ngùng gắt gao nhắm mắt lại.
Lương Thần dừng trong chốc lát, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo không nói gì, liền mở miệng: “Hảo Hảo, đó là nhu cầu sinh lý rất bình thường của một người đàn ông, anh là một người đàn ông, anh cũng không ngoại lệ, anh là thật sự thật sự không chịu được được, mới mượn phòng vệ sinh của em dùng một chút.”
Sao anh lại còn tiếp tục nói chung quanh đề tài này?
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình sắp khóc.
Cả người cô chui chui vào trong chăn, muốn dùng chăn bông ngăn cách tiếng nói của Lương Thần, nhưng mà tiếng nói dễ nghe của người đàn ông, lại chậm rãi truyền đến một lần nữa: “Hảo Hảo, trước khi anh chưa có được nữ thần của anh, có thể giúp đỡ anh chỉ có tay phải của anh!”
Lưu manh!
Cảnh Hảo Hảo âm thầm mắng Lương Thần một câu dưới đáy lòng, sau đó chợt xốc chăn lên, muốn trực tiếp đuổi Lương Thần ra ngoài.
Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo cực kỳ phẫn nộ quay đầu, nhìn tháy gương mặt của anh lại thật sự rất nghiêm túc .
Như là đang rất nghiêm túc nói một chuyện nào đó cho cô biết.
Ngượng ngùng và xấu hổ nơi đáy lòng Cảnh Hảo Hảo trong nháy mắt tan thành mây khói, cô nhìn đôi mắt thâm thúy xinh đẹp của Lương Thần, nhẹ nhàng giật giật môi, lời nói phẫn nộ đến bên miệng, lại không thể nào nói ra được.
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt chuyên chú, bên trong mang theo một tầng sáng ngời, ánh mặt trời nhàn nhạt thản nhiên chiếu *** đầu của anh, hình thành một vòng ánh sáng xinh đẹp, trên mặt anh tuần của anh, hiện lên thần thái trang trọng, nhìn Cảnh Hảo Hảo mở miệng, giọng nói rất nhẹ rất nhạt, cũng rất đả động lòng người.
Anh nói: “Hảo Hảo, ở trong mấy ngày em rời đi, anh nhớ em, nhưng cũng không có tùy tính."
Ở trong mấy ngày em rời đi, anh nhớ em, cũng không còn tùy tính.
Anh là đang nói cho cô biết, sau khi cô rời khỏi, chưa từng chạm qua phụ nữ sao?
Cảnh Hảo Hảo hơi há miệng, giọng nói trầm thấp từ tính của Lương Thần, mang theo một loại hương vị mê hoặc lòng người, lại nhớ tới một lần nữa :“Hảo Hảo, anh có thể theo đuổi em không?”
Cảnh Hảo Hảo hơi há miệng, giọng nói trầm thấp từ tính của Lương Thần, mang theo một loại hương vị mê hoặc lòng người, lại nhớ tới một lần nữa:“Hảo Hảo, anh có thể theo đuổi em không?”
Những lời này của Lương Thần, nói không nhẹ không nặng, thậm chí còn mang theo vài phần hương vị sầu triền miên, Cảnh Hảo Hảo nghe đến đáy lòng tê dại một trận, chỉ cảm thấy câu nói kia như là mang theo hồi âm, phiêu đãng lặp lại vài lần liên tục ở bên tai cô, mới dần dần bình tĩnh xuốn.
Tay Cảnh Hảo Hảo đặt ở trên chăn, theo bản năng nắm chặt, cả người cô giống như là đánh mất bản năng hô hấp, hoàn toàn yên lặng bất động ở tại chỗ.
Cô từng yêu thầm dài đến bốn năm, quen biết yêu đương mười năm, một lần yêu kia, gần như hao hết tất cả thanh xuân của cô, nhưng cô còn chưa từng được một người đàn ông theo đuổi qua.
Ngay cả tình yêu trong sáng kia, cũng là cô mở miệng trước.
Cô chưa từng hưởng thụ cảm giác một người đàn ông theo đuổi qua, hiện tại, người đàn ông cô thích này, nói với cô, anh muốn theo đuổi cô.
Rõ ràng biết, anh và cô là khoảng cách chim bay và cá, khoảng cách giữa bọn họ, có rất nhiều rất nhiều trở ngại và chênh lệch.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại vẫn kìm lòng không đậu gật gật đầu.
Lương Thần vẫn duy trì vẻ mặt ban đầu, lẳng lặng ngưng mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo ở bên trong phòng yên tĩnh, sau một lúc lâu, mới mở miệng, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Có thể.”
Có thể.
Chữ đơn giản rõ ràng như vậy.
Lương Thần ở trong công ty, thường xuyên mặt không chút thay đổi gật gật đầu, nói có thể với phương án nhân viên đưa ra, văn kiện kế hoạch đưa lên.
Anh vẫn cảm thấy từ ngữ này, không có cảm tình, thậm chí mang theo một tia xa cách.
Nhưng lúc này hai chữ đó nói ra từ trong miệng Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần lại có thể cảm thấy, hai chữ “Có thể” này, so với từ ngữ động lòng người trong cuộc sống này, còn tuyệt vời hơn rất nhiều.
Cô nói, anh có thể theo đuổi cô.
Đó không phải đại biểu rằng hy vọng của anh, rất lớn rất nhiều ư?
Đáy mắt Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo hiện lên một tầng kích động, ngay cả thanh tuyến cũng mang theo run rẩy nhè nhẹ: “Hảo Hảo, vậy từ giờ trở đi, anh thật sự chính thức bắt đầu theo đuổi em.”
......
Hành động và ngôn ngữ Lương Thần thật sự đồng bộ.
Ngày đầu tiên nghiêm túc nói với Cảnh Hảo Hảo anh muốn bắt đầu chính thức theo đuổi cô.
Thứ hai hôm sau, Cảnh Hảo Hảo đi vào văn phòng, liền nhận được 99 đóa hoa hồng, còn kèm theo một hộp quà khéo léo, Cảnh Hảo Hảo mở ra, nhìn thấy bên trong là một hộp Haagen-Dazs.
Đồng nghiệp ngồi ở đối diện Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy bó hoa to và Haagen-Dazs, vẻ mặt hâm mộ mở miệng nói: “Cảnh Hảo Hảo, bạn trai của em thật lãng mạn, lại có thể biến đổi biện pháp thổ lộ với em.”
Hoa hồng thì Cảnh Hảo Hảo hiểu được, nhưng là Haagen-Dazs thì cô có chút không hiểu.
Vẻ mặt đồng nghiệp đối diện say mê tiếp tục tự mình nói: “99 đóa hoa hồng đại biểu anh yêu em thiên trường địa cửu, mà lời quảng cáo của Haagen-Dazs lại là, yêu cô ấy, mời cô ấy ăn Haagen-Dazs.”
Yêu cô ấy, mời cô ấy ăn Haagen-Dazs?
Cảnh Hảo Hảo hơi nhíu nhíu mày, hóa ra Haagen-Dazs đại biểu là ý tứ này ư, đáy lòng mơ hồ có một luồng ngọt ngào nhiễm ra.
Sau đó vào đúng giờ mỗi ngày, Cảnh Hảo Hảo sẽ luôn nhận được Lương Thần đưa tới hoa tươi và lễ vật nhỏ khác nhau.
Những lễ vật nhỏ kia vô cùng kỳ quái, không có giống nhau, hơn nữa có một vài thứ đối với cô mà nói, cũng không một chút tác dụng nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc