Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 312

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Xác thực mà nói, cô không biết chính mình nên đối mặt với Lương Thần như thế nào.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước cửa, hít sâu vài hơi, mới nâng tay lên, cắm chìa khóa kia vào trong ổ khóa.
Cô còn chưa kịp vặn chìa khóa, lại truyền đến một tiếng “Cách”, sau đó cửa bị Lương Thần kéo ra từ bên trong.
Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức tay liền run rẩy, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần, cố gắng áp chế suy nghĩ miên man trong đáy lòng mình, làm cho chính mình biểu hiện thực nhẹ nhàng cong khóe môi với Lương Thần.
Lương Thần tránh thân mình ra, tầm mắt lại vẫn dừng lại ở trên người Cảnh Hảo Hảo, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.
Cảnh Hảo Hảo mở bước chân, đi qua trước mặt Lương Thần, lúc cô đi ngang qua иgự¢ anh, tinh tường cảm giác được hơi thở phát ra từ trên người anh, trái tim Cảnh Hảo Hảo hung hăng run rẩy hai cái, liền cúi đầu xuống, nhanh chóng đi vào trong phòng, cô trực tiếp đi tới trước máy nước, rót cho mình một ly nước lạnh, uống ừng ực một mạch, lúc này mới cảm giác được đáy lòng mình, hơi dễ chịu một chút.
Cảnh Hảo Hảo ôm ly nước còn lại một nửa, ngồi ở trên sô pha, trong đầu kìm lòng không đậu lại nhớ đến lời nói của Thẩm Lương Niên.
“Hảo Hảo, Lương Thần thật sự không thích hợp với em, em đừng quên xuất thân của chúng ta, em lại nghĩ đến xuất thân Lương Thần đi, anh ta và chúng ta hoàn toàn không phải là người trong cùng một thế giới. Hảo Hảo, em đừng ngây thơ như vậy, trên thế giới này, hoàn toàn không có chuyện tốt bay lên đầu cành làm phượng hoàng!”
Xuất thân của Lương Thần...... xác thực, chênh lệch giữa cô và Lương Thần, thật là cách biệt một trời.
Hai người cách xa như vậy, sao có thể có tương lai?
Thần thái Cảnh Hảo Hảo, hơi có chút hoảng hốt.
Lương Thần nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi qua huyền quan(*), nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên sô pha, sau đó ngồi xuống trước mặt của cô. (* Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ “sinh khí” bên trong của ngôi nhà.)Cảnh Hảo Hảo như là không có cảm giác được, vẫn duy trì tư thế như trước, đang cầm ly nước, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm TV phía trước.
Lương Thần không có lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, không biết có phải anh nhìn nhầm không, anh vẫn luôn cảm thấy, sau khi Cảnh Hảo Hảo gặp Thẩm Lương Niên trở về xong, trở nên có chút tâm sự nặng nề.
Người đàn ông kia, luôn có thể dễ dàng trêu chọc cảm xúc của cô lên, giống như nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của anh ta, đều có thể đã khống chế bi thương vui mừng của cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, thời gian lẳng lặng chảy xuôi, đảo mắt liền tới mười hai giờ khuya.
Lúc này Lương Thần mới mở miệng, đánh vỡ yên tĩnh: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cảnh Hảo Hảo nghe được tiếng vang, có chút mờ mịt quay đầu, nhìn chằm chằm Lương Thần, nhẹ nhàng mà “hả?” một tiếng.
Cô suy nghĩ cái gì, nghĩ đến chuyên chú như vậy? Hơn nữa giữa mi tâm thanh tú, có cô đơn nhàn nhạt, như là gặp chuyện khổ sở gì đó.
Là đang khổ sở vì Thẩm Lương Niên sao?
Mặc kệ anh làm gì, anh ở đáy lòng của cô, so ra đều kém hơn người đàn ông kia......
Lương Thần cảm thấy đáy lòng như là bị một khối đá đè ép, vừa nặng lại đau, làm cho anh suýt nữa nói không nên lời, anh cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, âm điệu như thường mở miệng nói với Cảnh Hảo Hảo: “Em nên nghỉ ngơi, thời gian cũng không sớm, anh cũng phải rời đi.”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, sau đó liền không có động tĩnh, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn TV trước mặt như trước, như là hoàn toàn không có nghe được lời nói của Lương Thần.
Yết hầu Lương Thần hơi lăn lộn một chút, sau đó đứng lên, cầm chìa khóa xe của mình, mở miệng, nói: “Vậy anh đi đây, gặp sau.”
Lần này, Cảnh Hảo Hảo lại không có một chút phản ứng.
Tay cầm lấy chìa khóa xe của Lương Thần hơi dùng sức một chút, anh đứng ở tại chỗ trong chốc lát, sau đó liền mở bước chân, xoay người, đi ra khỏi nhà Cảnh Hảo Hảo.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên ở sau lưng, Lương Thần chỉ cảm thấy tâm của mình, cũng hung hăng rơi xuống đến đáy cốc thấp nhất theo.
Anh đứng ở trong hành lang yên tĩnh, dựa vào cửa Cảnh Hảo Hảo, đứng hồi lâu, mới chậm rãi xoay người, đi về phía cầu thang.
Đi ra từ trong lầu, gió cuối mùa thu thổi đến, mang theo lạnh lẽo thấu xương, làm cho đầu óc Lương Thần hơi thanh tỉnh một chút.
Trong sân tiểu khu thực im lặng, anh chậm rãi đi đến trước xe của mình, ngồi xuống, nhưng không có khởi động động cơ, mà là xuyên qua cửa kính xe, ngẩng đầu, nhìn căn phòng sáng đèn của Cảnh Hảo Hảo, tâm tình lại phức tạp đến khó có thể hình dung.
Lúc ở sân bay Nhật Bản chờ chuyến bay, Cảnh Hảo Hảo đốt một tia sáng ở đáy lòng anh, có lúc anh cảm thấy tia ánh sáng kia giống như có thể chiếu sáng lên toàn bộ thế giới của mình, nhưng đôi khi, anh lại cảm thấy tia sáng kia mỏng manh giống như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Anh không có tính toán buông tha, nhưng...... anh cũng không có tin tưởng nào.
......
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở sô pha không biết bao lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu, mới phát hiện trong phòng trống rỗng, đã không còn thân ảnh Lương Thần.
Sau đó cô phát hiện, tâm tình của mình, càng thêm mất mát.
......
Lương Thần thật không có buông tha, cho dù anh nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vì Thẩm Lương Niên thất hồn lạc phách như vậy, đáy lòng khó chịu ở dưới lầu Cảnh Hảo Hảo ngây người cả đêm, nhưng lúc bảy giờ sáng ngày hôm sau, anh vẫn như thường ngày, gửi một tin nhắn buổi sáng vui vẻ với Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cũng cả đêm không ngủ, cứ cứng ngắc ngồi ở sô pha cả đêm như vậy, đột nhiên di động vang lên ting ting, cô mới giật giật hai chân có chút tê dại, đứng lên, đi đến trước bàn ăn, cầm lấy di động, nhìn thấy là tin nhắn Lương Thần gửi đến, cho dù chỉ có bốn chữ đơn giản [ buổi sáng vui vẻ], nhưng tâm tình mất mát của Cảnh Hảo Hảo, lại chuyển biến tốt hơn rất nhiều, cô cầm di động, chậm rãi cắn ngón tay suy nghĩ trong chốc lát, cũng trở về một tin nhắn giống y như đúc: [ Buổi sáng vui vẻ].
......
Lương Thần trong xe dưới lầu, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo hồi âm, cảm thấy một tia ánh sáng nơi đáy lòng mình hơi sáng lên một chút, anh giống như bình thường, tiếp tục trở về cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn, dặn cô nhớ ăn bữa sáng.
Cảnh Hảo Hảo trở về ba chữ: Anh cũng vậy.
Sau đó Lương Thần liền tâm tình tốt khởi động xe, đi công ty.
Mà Cảnh Hảo Hảo cũng tâm tình thoải mái leo lên giường, đi bổ sung giấc ngủ.
......
Một đêm kia, Thẩm Lương Niên xuất hiện, giống như là một nhạc đệm nhỏ hoàn toàn không thu hút, nhìn như hoàn toàn không có gây ra bất kỳ sóng to gió lớn nào.
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần cũng như thường ngày, vẫn mỗi ngày nhắn tin nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên còn có thể hẹn gặp mặt ăn bữa cơm, phát triển giữa hai người, thoạt nhìn rất có hương vị vững bước ấm áp lên, giống như cứ tiếp tục như thế nữa, sẽ thuận lý thành chương yêu nhau gần nhau.
Nhưng nhiều khi, mọi người đã quá xem trọng chính mình.
Giống như Lương Thần, anh nghĩ đến chính mình yêu Cảnh Hảo Hảo, có thể coi chuyện đêm đó Thẩm Lương Niên tìm kiếm Cảnh Hảo Hảo thành không có phát sinh, nhưng anh lại xem nhẹ một thứm đối với người yêu sâu đậm mà nói, đáy lòng người đó đều là yêu so đo mà keo kiệt, anh chẳng qua chỉ là để cho chính mình biểu hiện rất rộng lượng, biểu hiện không ngại Thẩm Lương Niên đêm khuya đến tìm Cảnh Hảo Hảo.
Nhưng thật ra đáy lòng anh, vẫn đều đang để ý thật sâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc