Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 309

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lương Thần đứng ở trước bàn ăn, nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo, nhìn trong chốc lát, nuốt nuốt nước miếng, vừa định mở miệng, Cảnh Hảo Hảo liền xoay đầu qua, trong tay cô cầm lấy mì sợi, nghĩ đến Lương Thần cũng chưa ăn gì ở tiệc sinh nhật của Duyên Hoa, liền mở miệng, hỏi: “Anh muốn ăn một chút không?”
Lời nói đã đến bên miệng của Lương Thần, nháy mắt liền bị anh hung hăng nuốt xuống, vui sướng cùng kinh hỉ tựa như triều dâng, chậm rãi thổi quét toàn thân anh, làm cho sau khi anh sửng sốt một lúc lâu, mới chợt gật gật đầu, nói: “Có.”
Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, xoay người, nhanh nhẹn đánh hai cái trứng gà vào trong nồi.
Lương Thần liền đứng ở tại chỗ, không có rời đi, tầm mắt anh gắt gao dừng lại ở trên người Cảnh Hảo Hảo, nhìn bóng dáng nấu mỳ của cô, luôn cảm thấy chính mình như là được mang vào trong một thế giới thần kỳ.
Phòng cô thuê, rất nhỏ hẹp cũ kỹ, không gian cũng không lớn, gia cụ bên trong cũng rất ít, nhưng lại sắp xếp đặc biệt chỉnh tề sạch sẽ, nơi nơi đều có thể nhìn thấy bồn hoa nhỏ xanh um tươi tốt, trên ban công phòng khách, còn lộ ra hai kiện quần áo và vài món nội y, tản mát ra một loại hơi thở làm cho người ta thoải mái.
Lúc này, anh mới hốt hoảng hiểu được, vì sao lúc cô còn ở trong biệt thự của anh, mỗi ngày anh đều sẽ về nhà đúng giờ, mà lúc cô không ở đó, anh liền mệt mỏi, tùy tiện ở nơi nào cũng có thể nghỉ ngơi.
Thật ra lúc đó, anh về không phải là biệt thự kia, mà là ngôi nhà có tên Cảnh Hảo Hảo.
Chỗ an lòng này, chính là nhà của tôi.
Cảnh Hảo Hảo ở nơi nào, mặc kệ nơi đó là tráng lệ, hay là cũ nát không chịu nổi, đều có thể khiến cho anh tìm được cảm giác gia đình an nhàn thoải mái.
Cảnh Hảo Hảo cắt một đoạn hành, băm, đặt ở trong mỳ sợi trứng gà, thêm một ít dầu vừng và dấm chua, liền bưng lên trên bàn.
Từ nhỏ đến lớn, Lương Thần thật đúng là chưa từng ăn qua loại cơm đơn giản đến không thể đơn giản hơn này, nhưng anh lại không có chần chờ gì liền *** khoác tây trang, đi đến trong toilet bên cạnh, rửa tay, ngồi ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn.
Sợi mỳ nối hổi trước mặt, trứng chần nước sôi, hương hành, còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt phát ra từ trên người cô gái trước mặt, xen lẫn cùng một chỗ, làm cho Lương Thần cảm thấy đây là cảm giác tốt đẹp nhất trong cuộc sống.
Anh ăn từng ngụm mỳ, thỉnh thoảng nâng mí mắt lên liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo trước mặt một cái.
Cô gái hơi rũ mi mắt, động tác ăn cơm thoạt nhìn rất thanh tú, sẽ luôn vào lúc nuốt đến một nửa sợi mỳ, dùng răng nanh cắn đứt.
Lương Thần nhịn không được học theo động tác ăn mỳ của Cảnh Hảo Hảo
Chỉ là mỳ sợi trứng gà, Lương Thần lại ăn vui sướng đầm đìa, ăn xong một tô rồi, anh ngẩng đầu, hỏi Cảnh Hảo Hảo ngồi ở đối diện: “Còn không?”
Cảnh Hảo Hảo không biết sức ăn của Lương Thần, cho nên cố ý nấu thêm một ít mỳ, nghe được anh hỏi, lập tức liền đứng lên, tiếp nhận tô của anh, đi đến trước nồi, múc thêm tô nữa, đưa cho Lương Thần.
Lúc Lương Thần nâng tay lên nhận lấy, không cẩn thận ***ng phải tay Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo như là điện giật, ngón tay theo bản năng muốn rút về sau, sau đó liền ý thức được trong tay mình đang cầm mỳ, liền dừng hành động.
Tay Lương Thần đặt ở trên tay Cảnh Hảo Hảo, sau một lúc lâu cũng không có dời đi.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo một người vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, một người vẫn duy trì tư thế ngồi, cứ như vậy nhìn đối phương,
Trong toàn bộ phòng rất yên tĩnh, hai người mơ hồ đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo một người vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, một người vẫn duy trì tư thế ngồi, cứ như vậy nhìn đối phương,
Trong toàn bộ phòng rất yên tĩnh, hai người mơ hồ đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần nhìn nhau, ánh mắt hai người, ai cũng không có nháy một chút.
Trong nháy mắt này, giống như tất cả cảnh tượng trong toàn bộ thế giới, đều không tiến vào được đáy mắt của bọn họ, trừ lẫn nhau.
Trong một căn phòng nho nhỏ, có hơi thở ái muội, cấp tốc lưu động.
Áo của cô có chút lớn, khi hơi khom người, lộ ra mảng lớn xương quai xanh xinh đẹp, màu da non mềm, ở dưới ngọn đèn chiếu rọi, phản xạ ra ánh sáng nhu hòa.
Đáy lòng Lương Thần, nhất thời ngứa ngáy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút cực nóng, nắm tay Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được liền tăng thêm khí lực.
Cảnh Hảo Hảo cảm giác được lòng bàn tay anh nóng kinh người, cô theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại bị anh đè chặt lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Chén trong lòng bàn tay, phát ra nhiệt độ, cùng nhiệt độ lòng bàn tay của anh, một trước một sau dày vò cô, trực tiếp chui vào đáy lòng của cô.
Mặt Cảnh Hảo Hảo, kìm lòng không đậu liền đỏ lên, từ hai gò má thẳng đến bên tai, cô theo bản năng liền cúi đầu, tránh né tầm mắt Lương Thần.
Lương Thần chậm rãi đứng lên, vươn một bàn tay khác, tiếp nhận bát, đặt ở trên bàn cơm, sau đó liền hơi nghiêng người, vòng qua ngoài bàn ăn, dùng sức lôi kéo Cảnh Hảo Hảo, liền kéo đến trước mặt của mình.
Cô cách anh, thật sự rất gần.
Anh hơi cúi đầu, nhìn ánh mắt của cô, hô hấp trở nên càng ngày càng dồn dập.
Khí nóng anh thở ra, phun ở trên mặt của cô, làm cho lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy một chút, toàn thân trở nên có chút như nhũn ra, trên mặt mang theo thẹn thùng của cô gái, liền rũ mi mắt.
Bộ dáng nhu thuận này của cô, dụ dỗ Lương Thần gần như nổi điên.
Anh hung hăng nuốt vài ngụm nước miếng, kìm lòng không đậu liền cúi đầu.
Lông mi Cảnh Hảo Hảo run rẩy càng thêm lợi hại, trái tim của cô, nhảy thình thịch giống như có thể nhảy ra khỏi miệng cô bất cứ lúc nào, đầu ngón tay của cô, hơi có chút run rẩy, cô tinh tường cảm giác được, gương mặt người đàn ông, cách chính mình càng ngày càng gần.
Cô mơ hồ biết được, kế tiếp anh muốn làm cái gì.
Đáy lòng của cô, nổi lên một tầng khẩn trương nói không nên lời, tựa hồ còn mang theo một tia chờ mong.
Hai chân Cảnh Hảo Hảo đều run rẩy lên theo, lông mi cô chớp nháy hồi lâu, cuối cùng liền nhẹ nhàng nhắm lại.
Cô rõ ràng cảm giác được, hơi thở người đàn ông càng ngày càng nóng, cách chính mình càng ngày càng gần, sau đó liền chậm rãi đứng ở trước người của mình.
Cô chỉ cần nhẹ nhàng động một chút, môi hai người, liền có thể chạm vào nhau.
Lương Thần nhìn dung nhan quen thuộc khắc vào đáy lòng gần ngay trước mắt, hô hấp nặng nề hai cái, rốt cuộc chịu được không được liền nâng tay lên, chế trụ cái ót Cảnh Hảo Hảo, hơi hơi cúi đầu, ngăn chận môi của cô.
Động tác của anh thực nhu hòa, rất cẩn thận, như là che chở châu báu mình tr*** nhất.
Toàn bộ thế giới, trong nháy mắt này, hình ảnh giống như dừng lại.
Lương Thần cực lực hút lấy hương vị ngọt ngào của cô gái, tiếp xúc như vậy, làm cho anh hoàn toàn đánh mất lý trí.
Đã bao lâu...... Từ một khắc anh biết cô mang thai kia, anh liền không còn chạm qua cô nữa......
Lúc này anh giống như là một tên nhóc mới yêu lần đầu, chỉ duy trì nhu tình trong một lát ngắn ngủi, liền trở nên có chút khẩn cấp lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc