Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 307

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Trong sáu chữ đơn giản như vậy, hàm chứa sự ngây thơ đáng yêu của cô ấy, mang theo tràn ngập yêu say đắm, đến ngay cả Cảnh Hảo Hảo ở ngoài cửa, đáy lòng cũng nhẹ nhàng run rẩy theo.
Bước chân của cô, nháy mắt liền đứng ở tại chỗ, có chút không dám đi về phía trước.
Toàn bộ hành lang và trong toilet cực kỳ im lặng, không có bất luận kẻ nào lui tới, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng âm nhạc êm tai ở trên bữa tiệc xa xa, nhưng như thế nào cũng không êm tai bằng tiếng nói của Duyên Hoa truyền đến từ trong toilet.
“Anh Lương Thần...... em thật sự rất thích anh, anh thích em không?”
Cảnh Hảo Hảo lập tức liền ngừng hô hấp lại, dưới tay của cô vô thức nắm thành quyền đầu, cô phát hiện, giờ này khắc này, giống như người tỏ tình không phải là Duyên Hoa, càng giống như là cô.
Cô khẩn trương, hai chân mềm nhũn suýt nữa đứng không vững.
Cô muốn nghe đáp án của Lương Thần, lại sợ hãi nghe được đáp án của Lương Thần.
Trong toilet vẫn luôn không có âm thanh truyền ra, Cảnh Hảo Hảo không dám tiến một bước về phía trước nhìn xem bên trong đã xảy ra chuyện gì, thời gian chờ đợi càng dài, Cảnh Hảo Hảo phát hiện chính mình càng không có can đảm đứng ở chỗ này.
Chính cô cũng nói không rõ đến tột cùng mình là làm sao vậy, chỉ cảm thấy một loại sợ hãi không thể nói nên lời, hung hăng tràn ngập toàn bộ trái tim của cô.
Ánh mắt của cô hơi có vẻ có chút bối rối, cả người theo bản năng lui về sau một bước, sau đó cô nghe được bên trong truyền đến giọng nói của Lương Thần: “Duyên Hoa.”
Âm điệu của anh thật bình tĩnh, không có một chút phẫn nộ và xa cách.
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không dám nghe lời nói kế tiếp của Lương Thần, cô phát hiện, cô lại có thể sợ hãi nghe được chữ tiếp nhận Duyên Hoa từ trong miệng Lương Thần, cô chợt liền xoay người, rất nhanh trở lại dựa theo đường cũ, bước chân của cô càng chạy càng nhanh, đến cuối cùng, quả thực chính là một đường chạy chậm.
......
Duyên Hoa nâng đầu, kinh ngạc nhìn Lương Thần, trên mặt trắng nõn xinh đẹp, hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, mang theo vẻ thẹn thùng của cô gái.
Đáy mắt của cô tràn ngập chờ mong và khẩn trương, hơi có vài phần bất an chờ đáp án của Lương Thần.
Tầm mắt Lương Thần bình tĩnh nhìn chằm chằm ánh mắt Duyên Hoa, qua hồi lâu, mới mở miệng, ngữ khí không nóng không lạnh: “Duyên Hoa, tôi không phải Từ Dung.”
“Em biết anh không phải Từ Dung, em không thích Từ Dung ......” Duyên Hoa vội vàng nói một câu, sau đó rất nhanh giải thích nói: “Em chỉ là nghĩ muốn tiếp cận anh, cho nên mới giả bộ thích Từ Dung, cố ý hỏi anh chuyện Từ Dung, thật ra em chỉ là muốn có thể nói chuyện với anh, từ đầu đến cuối em đều không để ý Từ Dung. Anh Lương Thần, người em thích, vẫn đều là anh.”
Mi tâm Lương Thần nhẹ nhàng cau lại, nâng tay lên, đẩy bàn tay Duyên Hoa nắm cánh tay mình ra: “Duyên Hoa, em uống nhiều R*ợ*u rồi, vẫn là lên lầu đi nghỉ ngơi đi, đừng ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ.”
“Em không có hồ ngôn loạn ngữ.” Duyên Hoa lắc lắc đầu, cô thích người đàn ông này, thích rất nhiều năm, thật vất vả nói ra miệng, cô không thể để cho tỏ tình của mình, cứ chấm dứt buồn cười như vậy: “Anh Lương Thần, hiện tại em rất thanh tỉnh, em biết em đang làm cái gì.”
Lương Thần hơi rũ mi mắt, không nói gì.
Duyên Hoa tiến hai bước về phía Lương Thần, gắt gao dán đến trước người anh, nâng tay lên, bám lấy bả vai Lương Thần, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Thần, dịu dàng hỏi: “Anh Lương Thần, anh làm bạn trai em, được không?”
Nói xong, Duyên Hoa liền kiễng mũi chân, tiến đến môi Lương Thần.
Hơi thở nước hoa cao quý, chui vào bên trong hơi thở Lương Thần, xa xa không sánh bằng mùi hương dễ ngửi nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần nhẹ nhàng nghiêng đầu đi, né tránh môi của Duyên Hoa, anh nhìn sườn mặt của mình bên trong gương phía trước, giọng nói thoáng có chút lạnh hỏi: “Duyên Hoa, em xác định hiện tại em rất thanh tỉnh? Xác định em biết em đang làm cái gì?”
Duyên Hoa tạm dừng trong chốc lát, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Đúng, anh Lương Thần, em rất thanh tỉnh, em biết em đang làm cái gì.”
Lương Thần gật gật đầu, liền nói: “Em muốn tôi cho ra một đáp án?”
Lần này Duyên Hoa không có lên tiếng.
Lương Thần chậm rãi quay đầu, nâng tay lên, kéo tay Duyên Hoa từ trên vai mình xuống, cả người hơi lui ra sau hai bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Duyên Hoa, nói: “Được, hiện tại tôi cho em đáp án mà em muốn.”
Duyên Hoa tinh tường nhìn thấy, sau khi Lương Thần nói đến đây, thần thái trở nên có chút xa cách, mang theo vài phần ý tứ hàm xúc giống như hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cô.
Cô há miệng, đáy lòng nổi lên một tầng sợ hãi, muốn mở miệng ngăn cản lời nói kế tiếp của anh.
Nhưng người đàn ông tuấn dật phi phàm, đã phong khinh vân đạm mở miệng, ngữ khí nghe như thế nào, cũng lộ ra vài phần nhạt nhẽo: “Tôi không thể làm bạn trai của em.”
Sắc mặt Duyên Hoa hơi trắng bệch.
Giọng nói Lương Thần, lại truyền đến một lần nữa: “Tôi không thương em, hiện tại không thương em, về sau cũng sẽ không yêu em.”
Anh nói ngữ khí rất kiên quyết, không thèm quan tâm sẽ đả kích tôn nghiêm một người chút nào.
Đáy mắt Duyên Hoa, dần dần có nước mắt nổi lên, cô hơi rũ mi mắt, một lát sau, mới nhẹ giọng hỏi: “Anh thích là Cảnh Hảo Hảo sao?”
Lương Thần không hề do dự lên tiếng, nói: “Đúng.”
Duyên Hoa hé miệng cười cười, thật ra cô đã biết, nhưng cô chính là muốn hỏi một chút, giống như như vậy, mới có thể làm cho cô hết hy vọng.
Giống như cô biết, tỏ tình của cô, sẽ không thành công, nhưng cô chính là muốn nói cho anh biết, cô không muốn để cho đã biết là một bên tình nguyện, không có người biết, liền cứ như vậy không bệnh mà ૮ɦếƭ đi.
Chẳng sợ hiện tại đau hơn nữa, cũng là hương vị cô thương anh.
Duyên Hoa nghĩ nghĩ, nước mắt liền mới tuôn rơi xuống, cô thật vất vả ngừng nước mắt, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu, lại có nước mắt lăn xuống, cô cố gắng làm cho trong lời nói của mình mang theo một tầng ý cười: “Em đã biết.”
“Chỉ là, em có chút không rõ, sao anh lại thích cô ta, cô ta xuất thân không tốt, diện mạo cũng không xem như tốt nhất, hơn nữa, cô ta kết hôn với anh chưa đến một ngày liền ly hôn, em thật sự tìm không thấy chỗ nào có thể xứng với anh từ trên người của cô ta, em vẫn nghĩ đến, anh sẽ thích loại phụ nữ cao quý thanh lịch hào phóng hoàn mỹ......”
Nói tới đây, Duyên Hoa liền mất đi âm thanh.
Chính là bởi vì cô cho rằng như vậy, cho nên mấy năm nay, cô vẫn cố gắng muốn biến mình thành một phụ nữ như vậy.
Nhưng chỉ là Cảnh Hảo Hảo không tìm ra chút ưu điểm nào từ trong miệng Duyên Hoa, bị cô đột nhiên nhắc tới, trên mặt thoạt nhìn không chút thay đổi của Lương Thần, lập tức liền lộ ra vài phần ấm áp: “Đúng, ở trong mắt các người, cô ấy xác thực không phải tốt nhất, nhưng với tôi mà nói, tôi chỉ muốn dùng tốt nhất của mình để xứng với cô ấy, cũng chưa từng nghĩ tới, muốn dùng tốt nhất của cô ấy để xứng với tôi.”
Trong cuộc sống có trăm mị ngàn đỏ hồng, duy chỉ cô, là chuyên tình duy nhất của cô.
Yêu một người, chưa bao giờ hy vọng xa vời cô ấy sẽ vì bạn mà thay đổi đến tốt nhất, mà là cam tâm tình nguyện vì cô ấy, biến chính mình thành tốt nhất.
......
Cảnh Hảo Hảo không có trở về tiệc sinh nhật của Duyên Hoa, mà là trực tiếp đi ra hội sở.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc