Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 297

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Hạt châu tốt nhất là loại nào?” Lương Thần lại hỏi.
Đáy mắt Duyên Hoa càng sáng hơn: “Bồ đề tử, em đã muốn đi chùa Vạn Phúc cầu một phật châu bồ đề tử.”
Lương Thần không có hé răng, chỉ gật gật đầu, liền gục đầu xuống tiếp tục xem báo chí của mình.
Ăn xong cơm tối, Lương Thần cũng không có đứng lên chạy lấy người như thường ngày, ngược lại nghiêng đầu, nhìn thoáng qua mẹ của mình, hỏi: “Ngày mai mẹ đi chùa Vạn Phúc?”
“Đúng vậy, Duyên Hoa nói đi với mẹ.”
Lương Thần suy nghĩ một chút, liền nói: “Ngày mai con lái đưa hai người cùng đi.”
......
Chùa Vạn Phúc cách thành phố Giang Sơn có bốn tiếng đường xe, cho nên ngủ lại ở trong chùa một đêm.
Vào ban đêm, Lương Thần chọn một chuỗi phật châu bồ đề tử, đưa cho phương trượng khai quang cho nó.
Quá trình khai quang suốt hai tiếng đồng hồ, anh liền quỳ gối trên bồ đoàn, từ châm nến đỏ đến khi phương trượng niệm xong kinh văn, nến đỏ cháy hết, mắt anh nháy cũng không nháy một chút, vẫn luôn đang nhìn phật châu kia.
Duyên Hoa và mẹ Lương Thần liền đứng ở phía sau, Duyên Hoa nhìn phật châu bồ đề tử Lương Thần khai quang kia, giống mình y như đúc, bất giác nghĩ đến Lương Thần đây là muốn chuẩn bị tặng cho chính mình, bởi vì qua năm ngày nữa, chính là sinh nhật của cô ta.
Đáy lòng Duyên Hoa hơi thoáng hiện lên một chút kích động.
......Ngày hôm sau, trở lại thành phố Giang Sơn từ chùa Vạn Phúc, đã là tám giờ tối, Lương Thần đưa mẹ và Duyên Hoa về nhà, đã là mười giờ.
Anh lái xe, vòng một vòng từ chỗ Duyên Hoa, vòng đến dưới lầu Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, lấy phật châu từ trong túi ra, cầm ở trong lòng bàn tay xoay xoay, sau đó liền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua căn phòng của Cảnh Hảo Hảo, phát hiện đã tắt đèn, liền lẳng lặng ngây người trong chốc lát, lái xe, trở về biệt thự giữa sườn núi.
......
Tối hôm qua Cảnh Hảo Hảo miên man suy nghĩ hồi lâu mới ngủ, ngủ muộn, hôm sau tỉnh lại cũng có chút trễ, nhưng cô mở di động ra, suy nghĩ đầu tiên trong đầu, cũng không phải nhìn thời gian, ngược lại muốn đi nhìn điện báo một chút.
Phát hiện không có điện thoại Lương Thần gọi tới, Cảnh Hảo Hảo thoáng có chút mất mát, liền vội vàng mặc quần áo, thu thập chỉnh tề chính mình, đi công ty.
Cả một buổi sáng, vẫn mất hồn mất vía như trước, đến buổi chiều, công ty có hoạt động, Cảnh Hảo Hảo lại không có hứng thú gì, ngồi ở trên vị trí của mình, nhìn đồng nghiệp chơi đùa vui vẻ.
Chịu đựng đến bốn giờ chiều, Cảnh Hảo Hảo nghĩ một ngày này, Lương Thần khẳng định sẽ không liên hệ cô, liền dứt khoát ghé vào trên bàn.
Giấc ngủ tối hôm qua có chút không đủ, cho dù tiếng cười mọi người trong văn phòng ồn ào thành một mảnh, đặc biệt tranh cãi ầm ĩ, Cảnh Hảo Hảo vẫn lâm vào mộng đẹp.
Tuy rằng chỉ ngắn ngủn trong chốc lát, Cảnh Hảo Hảo vẫn mơ một giấc mộng, cô mơ thấy Lương Thần, mặt đối mặt ngồi nói chuyện phiếm với cô, hai người hàn huyên hồi lâu, giọng nói của anh rất êm tai, ôn nhuận dễ nghe, còn muốn mê người hơn ca khúc cảm động cô nghe vào tối hôm qua.
Ánh mắt Lương Thần trong mộng rất đẹp, sâu thẳm như là hồ sâu, mang theo lực hấp dẫn nồng đậm, làm cho cô dần dần bị mất phương hướng. Thậm chí, làm cho cô ngừng hô hấp.
Cảnh Hảo Hảo chính là bị chính mình nghẹn tỉnh, cô mở to mắt, đầu tiên là thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới phát giác chính mình mơ cái gì, cả người chợt lập tức đứng lên từ trên vị trí.
Cô lại có thể mơ thấy Lương Thần...... Hơn nữa giọng nói và ánh mắt của anh trong mộng lại chân thật như ạậy...... Rõ ràng chính là cô đã khắc vào trong trí nhớ.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Cảnh Hảo Hảo đột nhiên vang lên, cô cầm lấy vừa nhìn, là Lương Thần gọi tới, cô sợ tới mức tay run rẩy, điện thoại liền rầm rơi ở trên bàn.
Bởi vì chấn động, điện thoại chậm rãi di động ở trên bàn, phát ra âm thanh ong ong ong.
Màn hình sáng ngời nhất diệt, Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm mặt trên Lương Thần tên, một chút nghĩ đến chính mình vừa mới làm cái kia mộng, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, sau đó liền vươn tay, cầm lấy điện thoại di động.
Cô hít sâu một hơi, làm cho tâm tình của mình bình phục xuống, sau đó tiếp nghe điện thoại, ngữ khí đặc biệt trấn định nói với bên trong: “Alo?”
“Hảo Hảo sao?” Giọng nói quen thuộc của Lương Thần cách điện thoại truyền đến.
“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo nói không rõ đáy lòng là tư vị gì, chỉ cảm thấy nghe được giọng nói của anh, liền có một loại cảm giác thân thiết khó có thể nói nên lời, dâng lên từ dưới đáy lòng.
Cảnh Hảo Hảo hung hăng nuốt nuốt nước miếng, nắm di động, tiếp tục hỏi: “Anh gọi điện thoại đến, là muốn để tôi mời anh ăn cơm sao?”
“Ừ.” Lương Thần lên tiếng, nói: “Anh lập tức đến dưới lầu công ty em.”
“Ừm.” Cảnh Hảo Hảo lên tiếng, liền cắt đứt điện thoại, sau đó ánh mắt chợt trợn to, anh nói anh lập tức đến dưới lầu công ty?
Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng nắm túi xách trên bàn lên, sau đó nhanh như chớp chạy vào trong toilet, đứng ở trước gương, đầu tiên là chải tóc mình lại một lần, sau đó lấy hộp phấn mang theo bên người ra, hơi vỗ lên một tầng, làm cho làn da thoạt nhìn càng thêm nhẵn nhụi oánh nhuận, lúc này mới xoay một vòng trước gương, xác nhận không có vấn đề gì, mới cầm lấy túi xách, tốc độ cực nhanh vọt tới trong thang máy, nhấn số tầng một, liền đặc biệt sốt ruột nhìn con số nhảy xuống từng bậc.
Mấy chục giây ngắn ngủi, Cảnh Hảo Hảo lại chờ có chút không kiên nhẫn, cửa thang máy vừa mở ra, Cảnh Hảo Hảo bỏ chạy đi ra ngoài, sau đó lúc đi vào đại sảnh lần nữa, bước chân Cảnh Hảo Hảo lập tức chậm lại, bộ dáng biểu hiện ra đặc biệt bình tĩnh, không nhanh không chậm đi đến cửa.
......
......Địa điểm ăn cơm, là Lương Thần chọn lựa, món ăn Giang Chiết, ở phòng ăn xoay tròn nơi tòa nhà cao nhất của thành phố Giang Sơn.
Đó là nơi cao nhất thành phố Giang Sơn, ngồi ở trước bàn ăn, xuyên thấu qua cái bàn, từ phòng ăn xoay tròn, có thể thu toàn bộ cảnh đêm thành phố Giang Sơn vào trong mắt.
Người trong phòng ăn xoay tròn rất nhiều, cũng rất im lặng, có âm nhạc du dương vờn quanh chung quanh, không khí thoạt nhìn vô cùng lãng mạn.
Cảnh Hảo Hảo bưng ly R*ợ*u, đưa tới trước mặt Lương Thần, chạm ly với anh: “Tuy rằng đã từng nói qua câu cảm ơn với anh, nhưng vẫn muốn nói lại lần nữa.”
Cảnh Hảo Hảo hơi tạm dừng một chút: “Cám ơn.”
Ở dưới bầu trời đêm đầy ánh sao ngoài cửa sổ, thần thái Lương Thần thoạt nhìn rất tuấn lãng, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nói: “Không quan hệ.”
Sau đó liền dẫn đầu giơ ly R*ợ*u lên, uống một hơi cạn sạch.
Mới vừa rồi lúc Lương Thần nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo thực sâu thẳm, mở miệng giọng nói dễ nghe êm tai, giống y như cảnh tượng trong giấc mộng cô nằm úp ngủ trong phòng làm việc vào chiều hôm nay, Cảnh Hảo Hảo lập tức giật mình tại chỗ, chỉ cảm thấy không khí chung quanh phòng làm việc trở nên có chút loãng, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.
Giống y như cảm giác ngừng thở trong giấc mộng của mình.
Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo qua một lúc lâu cũng không có uống R*ợ*u, nghĩ đến cô không thích uống, liền gõ bàn một cái, hỏi: “Muốn anh giúp em đổi một ly nước trái cây không?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, lúc này mới ý thức được chính mình lại có thể đang thất thần, vì che giấu xấu hổ, cô vội vàng giơ ly R*ợ*u lên, một hơi, ừng ực uống không còn một mảnh.
Buông ly R*ợ*u, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Lương Thần còn đang nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt vô cùng thâm thúy, nhìn đến cô tâm hoảng ý loạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc