Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 296

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tầm mắt Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo, thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, như là rất không thể tin nổi.
Anh trầm mặc không có trả lời như vậy, làm cho Cảnh Hảo Hảo có chút lo lắng bất an, tay cuốn cuốn hợp đồng, liền nói: “Tôi biết mỗi ngày anh bề bộn nhiều việc, cho nên, chờ anh rút ra thời gian thì gọi điện thoại cho tôi là được rồi.”
Anh không có nghe sai chứ, cô lại có thể lên tiếng nói mời anh ăn cơm......
Ngay vừa rồi anh còn nghĩ, khi nào thì bọn họ sẽ có lần gặp mặt sau......
Lương Thần rũ mi, che giấu vui sướng nơi đáy mắt mình, muốn để cho chính mình biểu hiện bình tĩnh một chút, nhưng giọng nói, vẫn tiết lộ ra kích động nơi đáy lòng anh: “Được.”
“Vậy tôi xuống xe.” Cảnh Hảo Hảo chỉ chỉ cửa xe.
Lương Thần tiếp tục gật gật đầu, tay cầm lấy tay lái, bởi vì cao hứng, hơi trở nên có chút dùng sức.
Cảnh Hảo Hảo ở trên xe dừng một lát, cô lại có thể phát hiện, chính mình có chút không muốn xuống xe, lập tức, cô liền bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, sau đó ngay lập tức nâng tay lên, đẩy cửa xe ra.
Lúc đóng cửa xe, Cảnh Hảo Hảo nói một câu:“Gặp sau.” với Lương Thần ở trong xe.
Lương Thần nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt gắt gao khóa chặt Cảnh Hảo Hảo, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Gặp sau.”
Cảnh Hảo Hảo nắm cửa xe, nhìn chằm chằm Lương Thần hơi thất thần một chút, sau đó đóng cửa xe lại, xoay người đi vào tiểu khu.
Lương Thần ngồi ở trong xe, vẫn đợi cho thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, mới khởi động xe, rời đi.
......
......
Bởi vì Linh Mộc tiên sinh đã muốn sửa đổi hợp đồng, công ty Hải Hâm không có tổn thất kinh tế gì, lúc này đây phong ba hợp đồng xuất hiện sai lầm cứ như vậy rơi xuống.
Cảnh Hảo Hảo vẫn đi làm trong công ty như cũ, bởi vì chuyện lần này, thư ký tổng giám đốc Trần luôn cố ý né tránh cô, cũng không có như lúc trước, mang tất cả công việc có thể giao cho Cảnh Hảo Hảo liền giao cho Cảnh Hảo Hảo, cho nên bởi vậy, ngược lại làm cho mỗi ngày Cảnh Hảo Hảo trôi qua thanh nhàn rất nhiều.
Cô đã nói muốn mời Lương Thần ăn cơm, Lương Thần cũng đáp ứng rồi, hai ngày đầu, Cảnh Hảo Hảo chỉ nghĩ đến Lương Thần bề bộn nhiều việc, cũng không có quá nhiều suy nghĩ, nhưng trong nháy mắt đến ngày thứ ba, điện thoại Lương Thần vẫn không có gọi tới, lúc Cảnh Hảo Hảo đi làm, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man lên.
Sẽ không phải là Lương Thần quên chuyện cô muốn mời anh ăn cơm chứ?
Cảnh Hảo Hảo chỉnh di động ở chế độ rung, để lại ở trên mặt bàn, cả ngày đều không có cảm giác chấn động nào, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn thường thường cầm lấy di động xem.
Mãi cho đến lúc tan tầm, di động vẫn luôn không có động tĩnh gì, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo mạc danh kỳ diệu liền hiện lên một tầng mất mát nhỏ.
Cầm lấy túi xách của mình, chậm rãi xuống lầu, ngồi xe buýt, về nhà.
Buổi tối Cảnh Hảo Hảo cũng không có khẩu vị quá tốt, liền tùy ý nấu một bát mì ăn hết, rồi leo lên giường sớm.
Thời gian còn sớm, Cảnh Hảo Hảo không có chút buồn ngủ, bật ti vi lên, tùy ý nhìn xem.
Cô xem là một tiết mục văn nghệ rất khôi hài, người dẫn chương trình bên trong, hài hước khôi hài, chọc cho người xem toàn trường cười ha ha, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại không thể nào cười được, ngược lại cảm thấy đáy lòng như là thiếu một thứ gì đó, trống rỗng .
Trong phòng thực im lặng, tiếng cười trong TV không ngừng, ở dưới tiếng cười phụ trợ kia, Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy иgự¢ mình càng nặng nề, dứt khoát liền nâng tay lên, tắt ti vi, tiến vào trong ổ chăn chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Kết quả vừa mới nhắm mắt lại, Cảnh Hảo Hảo giống như là nhớ tới cái gì, lấy di động từ trong túi xách mình ra, chỉnh rung thành tiếng chuông, đặt ở bên gối của mình.
Đợi khi Cảnh Hảo Hảo hoàn thành một loạt hành động này, nhắm mắt lại ngoan ngoãn nằm ở trong ổ chăn, cô mới hơi ngây ngẩn cả người.
Cô lại có thể...... Sợ hãi chính mình sau khi ngủ say, không tiếp được điện thoại của anh, cố ý chỉnh thành chuông báo.
Trời ạ, cô đang làm cái gì?
Trong phòng ngủ im lặng, Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình một chút một chút, trở nên đặc biệt nhanh.
Đây là hiện tượng chưa bao giờ có từ khi cô chào đời đến nay.
Trái tim Cảnh Hảo Hảo nhảy lên hồi lâu, cô mới hốt hoảng phục hồi tinh thần lại, nâng tay lên, đặt ở chỗ trái tim của mình, ánh mắt trở nên có chút mờ mịt.
Giống như có thứ gì đó, không chịu sự khống chế của cô, lặng yên không một tiếng động thay đổi.
......
Buổi tối Lương Thần đưa Cảnh Hảo Hảo về xong, nhận được điện thoại của nhà cũ, là mẹ gọi tới, bảo anh đi qua ăn cơm tối.
Từ khi qua tết trung thu, anh đã thật lâu không trở về qua, có thể bởi vì Cảnh Hảo Hảo hẹn anh ăn cơm, tâm tình rất tốt, liền trực tiếp tan tầm lái xe trở về nhà cũ.
Vào cửa, liền nhìn thấy Duyên Hoa ngồi ở trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm với mẹ của mình.Duyên Hoa thấy anh tiến vào, mỉm cười với anh: “Anh Lương Thần, anh tới rồi?”
Mẹ Lương Thần cười vẫy vẫy tay với con của mình: “A Thần, hôm nay tới rất sớm, đến xem khăn lụa Duyên Hoa mang từ nước ngoài về cho mẹ này, đẹp mắt không?”
Lương Thần ném chìa khóa xe trên bàn, chậm rãi ngồi ở bên cạnh mẹ của mình, bởi vì tâm tình tốt, thật sự đi nhìn lướt qua khăn lụa mẹ cầm trong tay một chút, sau đó dùng ngữ khí thực có lệ, nói một câu: “Cũng không tệ lắm.”
“Đó là đương nhiên, ánh mắt Duyên Hoa luôn tốt lắm.” Mẹ Lương Thần nói xong, liền nhìn thoáng qua Duyên Hoa, nói: “Vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi?”
“Bác gái, không phải gần đây bác rất nhàm chán sao? Cháu nói chúng ta đi chùa Vạn Phúc đi, nghe nói nơi đó rất linh thiêng, cháu muốn đi cầu một chuỗi phật châu mang theo, cháu có một người bạn nói cho cháu biết, cô ấy muốn mang thai, liền đi nơi đó cầu một chuỗi hạt châu, kết quả còn chưa tới ba tháng, liền thật sự mang thai.”
“Thật sự hiệu nghiệm như vậy?” Đáy mắt mẹ Lương Thần hiện lên một tia hứng thú: “Vậy chúng ta ngược lại ngày mai có thể đi nơi đó.”
Từ trước đến nay Lương Thần không có hứng thú với những đề tài phụ nữ này, nhưng nghe được phật châu, liền nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo, sau đó buông tờ báo cầm trong tay, ngẩng đầu, hỏi Duyên Hoa: “Có bảo vệ bình an không?”
Đáy mắt Duyên Hoa hơi thoáng hiện lên một tầng vui sướng, từ nhỏ cô ta đã thích Lương Thần, nhưng không có dũng khí tỏ tình, chỉ có thể vẫn cố ý giả bộ rất thích Từ Dung, quấn quít lấy anh hỏi chuyện Từ Dung, thật ra cô ta chỉ vì có thể nói chuyện được với anh, sau đó cô ta nghe được tin tức anh muốn kết hôn từ trong miệng của chị mình, còn biết đối tượng anh muốn kết hôn, lại có thể cùng trong công ty giải trí với mình, tên Cảnh Hảo Hảo, bộ dạng xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trình độ học vấn không thể nào hơn minh tinh hạng ba.
Cô ta nghĩ thế nào cũng không ra, Lương Thần - một người đàn ông ưu tú như vậy, sao lại để ý Cảnh Hảo Hảo - một người phụ nữ như vậy?
Vì thế cô ta còn thương tâm hồi lâu, phải biết rằng cô ta chính là vì có thể ở thành phố Giang Sơn nhìn thấy anh mỗi ngày, mới giả bộ rất thích quay phim, ở lại công ty giải trí TS.
Sau đó hôn sự anh thất bại, cô ta thật sự rất cao hứng, hiện tại đây vẫn là lần đầu tiên trong đời, Lương Thần chủ động tìm cô mở miệng nói chuyện, Duyên Hoa có chút kiềm chế không được hưng phấn của mình nói: “Cái gì cũng có thể cầu được, bình an, con cái, hôn nhân, đủ loại......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc