Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 290

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Sẽ không phải là cô uống thuốc Linh Mộc tiên sinh, xuất hiện ảo giác chứ?
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm trước mặt, Lương Thần mặc một kiện áo sơ mi màu đen, mặt mày như họa, cao lớn bắt mắt, mơ mơ màng màng nghĩ.
Lương Thần lửa giận ngập trời sửa sang lại quần áo của mình một chút, chậm rãi quay đầu, sau đó, liền giao nhau với tầm mắt của Cảnh Hảo Hảo.
Tất cả hết thảy chung quanh, giống như trong nháy mắt này, đều biến mất hư không.
Hai người chính là lẳng lặng ngưng mắt nhìn nhau như vậy.
Sau một lúc lâu, Lương Thần đột nhiên liền mở bước chân dồn dập, đi về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có phân rõ hết thảy này là mộng hay là ảo giác, cánh tay của cô, bị người hơi hơi lôi kéo, sau đó cả người, liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
Mùi hương nhàn nhạt, hương vị quen thuộc giống như trong trí nhớ, như là tự mang theo một cỗ lực lượng thần kỳ, làm cho tâm Cảnh Hảo Hảo, lập tức liền yên ổn một chút.
Lực đạo người đàn ông ôm cô càng ngày càng nặng, giống như là muốn ôm cô vào trong cốt nhục của anh.
Ôm Cảnh Hảo Hảo đến hơi có chút thở không nổi.
Cái ôm này, ước chừng duy trì dài đến hơn mười giây, Lương Thần mới hơi buông Cảnh Hảo Hảo ra, anh hơi cúi đầu, nhìn tháu trên quần áo trên tóc và mặt Cảnh Hảo Hảo đều dính ẩm ướt, đáy mắt hiện lên một tầng ***.
Đáy mắt cô gái, mang theo sợ hãi hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, đến ngay cả cánh môi cũng hơi có chút run rẩy, *** phập phồng lên xuống, thần thái dại ra, giống như còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong biến cố nguy hiểm như vậy.
Đáy lòng Lương Thần, dâng lên một tầng thương tiếc và đau lòng, sắc mặt càng thêm trầm thấp, nhưng lại nâng tay lên, nhẹ nhàng dùng bụng Ng'n t lau khô từng chút R*ợ*u nhỏ giọt trên mặt Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy đây hết thảy, giống như là một giấc mộng không chân thật.
Cô mở to một đôi mắt đen trong suốt, nháy cũng không nháy nhìn Lương Thần.
Vẫn luôn, không có phản ứng gì.
Lương Thần lau giọt R*ợ*u, Ng'n t liền nhẹ nhàng đặt lên cánh môi Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi chà lau, giống nhau là muốn lau đi cảm giác ghê tởm Linh Mộc tiên sinh vừa mới dán lên gây ra cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nhẹ nhàng giật giật môi, xúc giác chân thật như vậy, không giống như là nằm mơ, Cảnh Hảo Hảo theo bản năng liền nâng tay lên, bắt được vạt áo người đàn ông trước mặt, vải dệt mềm mại, tay cô chậm rãi di động, liền va chạm vào ***g *** rắn chắc của Lương Thần, cách quần áo, cô còn có thể tinh tường cảm giác được nhiệt độ quen thuộc trên người Lương Thần trong trí nhớ.
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu mi tâm, nhìn chằm chằm mặt mày thâm thúy trước mặt, cả người người đàn ông tản ra sắc thái tuấn nhã mê người, có chút không xác định nhẹ nhàng mở miệng: “Lương Thần, là anh sao?”
Trong miệng cô gọi là tên của anh.
Mang theo một chút chần chờ.
Đáy lòng Lương Thần nhẹ nhàng run rẩy, đầu tiên là nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó mới thấp giọng nói: “Là anh, Lương Thần.”
Cảnh Hảo Hảo há miệng, đến giọng nói cũng quen thuộc như vậy, chẳng lẽ, đây hết thảy thật sự không phải là ảo giác của cô?
Cảnh Hảo Hảo tiếp tục sờ soạng ở trước *** Lương Thần hai cái, dẫn tới người đàn ông nâng tay lên, cầm tay cô.
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn tình, cảm giác được nhiệt độ quen thuộc trong lòng bàn tay người đàn ông, cô rốt cục xác định, đây thật sự không phải mộng.
Đây hết thảy, chính là chân thật!
Vào lúc cô nghĩ đến chính mình sắp xong rồi, người đàn ông này, giống như thần, giống như giáng xuống từ trên trời, đứng ở trước mặt của cô.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hiện lên một tầng kích động nói không nên lời.
Đáy mắt cô nóng lên, mở miệng ra, lại nhẹ nhàng gọi tên của anh một chút: “Lương Thần.”
“Ừ.” Âm điệu người đàn ông rất nhẹ rất nhạt thổi vào trong tai của cô, mang theo một cỗ yên ổn lòng người nói không nên lời.
Đã trải qua một trận mạo hiểm và gặp gờ ly kỳ như vậy, hiện tại Cảnh Hảo Hảo đã sớm quên mất những giấc mộng cũ ân ân oán oán trước kia, ở dị quốc tha hương này, cô có thể gặp được một người quen thuộc xuất hiện ở bên người của mình, làm cho cô kìm lòng không đậu liền nín khóc mà cười.
Cười cười, cô đột nhiên lại rơi nước mắt xuống, sau đó nâng tay lên, xoa xoa khóe mắt, liền lại bật cười.
Nơi này, mới lúc trước không lâu cô còn nghĩ, chính mình cả đời trôi qua đầu đường xó chợ như vậy, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy chính mình trôi qua thật sự rất hạnh phúc bình an.
Lúc này tâm tình của cô, phức tạp đến khó có thể hình dung.
Cô không biết nên nói ra như thế nào, đơn giản, lại đột nhiên vươn tay, gắt gao ôm lấy thắt lưng Lương Thần, vùi đầu vào trong *** anh.
Tình yêu của anh, lắp đầy trong *** của cô, cảm giác phong phú như vậy, làm cho nước mắt nơi khóe mắt Cảnh Hảo Hảo, càng thêm không ngừng được.
Cô nhẹ nhàng cọ cọ nước mắt trên quần áo của anh, lực đạo ôm anh càng chặt một chút.
Những sợ hãi tuyệt vọng tìm được đường sống từ trong chỗ ૮ɦếƭ kia, bị đuổi ra khỏi cơ thể cô từng chút một, đầu óc Cảnh Hảo Hào, lúc này mới chậm rãi rõ ràng lại, cô ngẩng đầu lên từ trong lòng Lương Thần, nhìn dung nhan tuấn tú như ngọc của người đàn ông, trong đầu trong nháy mắt nhảy ra rất nhiều vấn đề.
Sao anh lại xuất hiện ở Nhật Bản?Sao anh lại biết cô ở nơi này?
Cảnh Hảo Hảo mở miệng ra, vừa định hỏi, sắc mặt Lương Thần, trong nháy mắt trở nên âm trầm xuống.
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo lóe ra một tầng nghi hoặc, cô quay đầu theo tầm mắt Lương Thần, lúc này mới phát hiện, người vốn quay chung quanh chơi trước chiếu bạc, không biết từ khi nào, đã quay chung quanh thành một vòng tròn, vây cô và Lương Thần ở trong đó.
Tầm mắt những người đó, hung ác mà lại tàn nhẫn, mang theo thị huyết tàn bạo.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, tay ôm thắt lưng Lương Thần, theo bản năng dùng sức hơn.
Lương Thần cảm giác được sự khẩn trương của cô gái, hơi cúi đầu, toàn thân tản ra hơi thở ung dung bình tĩnh, giống như có chút không bị người vờn quanh chung quanh đe dọa, thần thái tuấn lãng nhàn nhã chậm rãi cười với cô, mang theo một cỗ trấn an không tiếng động, thấp giọng nói với cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng cánh tay run rẩy, vẫn là tiết lộ lo lắng của cô.
Lương Thần chậm rãi nâng tay lên, kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo bên hông mình xuống, nở rộ một tươi cười nhẫn nại an ủi cô, nắm tay cô thật mạnh một chút, mới buông ra, bình thản ung dung mở miệng về phía nơi Linh Mộc tiên sinh đang đứng, là ngữ khí gặp nguy không loạn: “Linh Mộc tiên sinh, hân hạnh gặp mặt.”
Lương Thần và Linh Mộc tiên sinh từng gặp mặt một lần ở Nhật Bản, cũng không liên hệ gì, chỉ biết nhau đơn giản như vậy.
“Lương tiên sinh, hân hạnh gặp mặt.” Linh Mộc tiên sinh mở miệng, đáy mắt lại thoáng hiện lên một chút trầm thấp, nhìn lướt qua cô gái trong lòng Lương Thần, tiếp tục nói: “Lương tiên sinh, ban đêm xông vào địa bàn của cô, động thủ đánh người, việc này, tôi có thể không so đo, nhưng tôi có một điều kiện, đó chính là đêm nay tôi không có thời gian chiêu đãi Lương tiên sinh, hy vọng hiện tại Lương tiên sinh có thể rời đi.”
Lương Thần thản nhiên đứng ở tại chỗ, quanh thân tản ra một cỗ khí chất anh tuấn thoả đáng: “Bảo tôi rời đi cũng được, nhưng tôi cũng chỉ có một điều kiện, đó chính là mang theo cô ấy cùng đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc