Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 289

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tốc độ bước chân của ông ta rất chậm, thoạt nhìn thực nhàn nhã.
Nhưng loại nhàn nhã này dừng ở đáy mắt Cảnh Hảo Hảo, càng như là lăng trì.
Cuối cùng Linh Mộc tiên sinh đứng ở trước sô pha, nhìn xuống Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, sau đó chậm rãi cúi người, cầm xì gà trong tay trực tiếp ấn tắt ở trong gạt tàn thuốc, chậm rãi ngắt hai cái, động tác của ông ta thoạt nhìn như là pha quay chậm trong phim.
Lúc ngón tay Linh Mộc tiên sinh rời khỏi gạt tàn thuốc, thuận tay cầm lấy ly rượu bỏ thuốc kia, chậm rãi đi bước chân thong thả, đi tới bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi cúi người xuống.
Cả người Cảnh Hảo Hảo theo bản năng lún vào trong sô pha, trấn định và ung dung cô vẫn duy trì, lúc này mơ hồ có chút vỡ tan, tốc độ nhịp tim của cô cực nhanh, giống như có thể nhảy ra từ trong иgự¢ mình bất cứ lúc nào, toàn thân cô đều tràn ngập sợ hãi.
Nhìn gương mặt Linh Mộc tiên sinh cách chính mình càng ngày càng gần, Cảnh Hảo Hảo vốn dùng hết sức lực giãy dụa mới hơi có chút sợ hãi, liền bắt đầu liều mạng giãy hất ra.
Lực đạo tài xế không chế cô, càng ngày càng nặng.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo dâng lên một cỗ tuyệt vọng, bởi vì sợ hãi, cánh môi của cô hơi có chút run rẩy.
Linh Mộc tiên sinh nhìn thần thái khẩn trương như vậy của cô, sắc thái hưng phấn nơi đáy mắt càng đậm, ông ta ngồi ở bên người Cảnh Hảo Hảo, lắc lắc rượu trong tay, sau đó nâng tay lên, chậm rãi sờ lên bả vai Cảnh Hảo Hảo.
Lực đạo của ông ta rất nhỏ, lại mang theo một cỗ sợ hãi làm người ta nói không nên lời, chậm rãi dọc theo bả vai Cảnh Hảo Hảo, dời từng chút đến xương quai xanh của cô.
Ca cơ trên vũ đài, giống như hoàn toàn không có thấy một màn như vậy, thần thái sinh động hát một lại một ca khúc.
Những người trên chiếu bạc, có thể vừa đánh xong một ván, người thắng dùng tiếng Nhật bô bô nói một ít lời nói, nghe rất hưng phấn.
Cảnh Hảo Hảo lại sợ hãi đến toàn thân phát run.
Ngón tay Linh Mộc tiên sinh, cuối cùng dừng ở trên cổ của cô, đầu ngón tay hơi lạnh của cô, dọc theo động mạch chủ cổ họng của cô, chậm rãi mấp máy, giống như tay anh, có thể sẽ biến thành lợi khí bất cứ lúc nào, trực tiếp cắt vỡ yết hầu của cô, làm cho cô nháy mắt bỏ mạng.
Cảnh Hảo Hảo ổn định hô hấp, ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt một chút, chỉ có thể tùy ý Linh Mộc tiên sinh, chậm rãi dời tay lên, dừng ở trên cằm khéo léo xinh đẹp của cô, sau đó giang hai tay, Ϧóþ chặt cằm của cô, cường ngạnh tách miệng cô ra, đưa ly rượu về phía bên môi Cảnh Hảo Hảo.
Linh Mộc tiên sinh cố ý nâng ly rượu lên, bên trong có dòng rượu nhỏ chảy xuôi ra, Cảnh Hảo Hảo liều mạng lắc đầu, tránh cho rượu bỏ thuốc rơi vào trong miệng.
Rượu cam thuần, vẩy lên mặt của cô, một đầu tóc, tản mát ra mùi hương say lòng người.
Linh Mộc tiên sinh tựa hồ là đang cố ý tra tấn Cảnh Hảo Hảo, không chút bởi vì cô trốn tránh mà lộ ra một chút phẫn nộ, mãi cho đến cuối cùng, trong ly rượu còn lại chút ít rượu, ông ta mới dừng động tác lại, nâng tay lên, chậm rãi đẩy tóc dài dính đầy rượu trên gò má Cảnh Hảo Hảo ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn tinh sảo non mịn của cô, trước mặt của cô, nuốt rượu còn trong ly vào trong miệng mình, sau đó cúi người xuống, dán lên môi Cảnh Hảo Hảo.
Cằm Cảnh Hảo Hảo bị Linh Mộc tiên sinh Ϧóþ chặt, cô hoàn toàn không đóng miệng lai jđược, cô tinh tường nhìn thấy, môi Linh Mộc tiên sinh, sắp dán lên môi của mình.
Hiện tại cô, bị buộc vào tuyệt cảnh.
Sợ hãi giống như là bão táp khắp đầy trời, nháy mắt thổi quét cô.
Cô không muốn bị bỏ thuốc, không muốn bị người khi dễ, không muốn......
Rất rất không muốn.
Nhưng cô không có cách nào ngăn cản hết thảy phát sinh này.
Cô không muốn bị bỏ thuốc, không muốn bị người khi dễ, không muốn......
Rất rất không muốn.
Nhưng cô không có cách nào ngăn cản hết thảy phát sinh này.
Hiện tại cô thân ở dị quốc tha hương, không quen cuộc sống nơi này, cô muốn cầu cứu, tìm khắp nơi cũng không tìm được bất kỳ ai.
Sau đó, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo liền hiện lên một tầng khó chịu.
Cô không biết, nếu sau khi mình trải qua chuyện như vậy, còn có có dũng khí tiếp tục sống hay không.
Cô thật sự rất hy vọng, vào lúc mấu chốt này, cô có thể như là cảnh tượng trong phim truyền hình, trong tiểu thuyết một chút, nháy mắt có một người đàn ông xuất hiện như thần, giải cứu cô.
Cùng với những suy nghĩ này của cô, sau đó, trong đầu của cô, liền xuất hiện thân ảnh Lương Thần.
Thân ảnh ấy, tới thực đột ngột, đến không hề dấu hiệu.
Khiến cho cô hoàn toàn không biết, chính mình vì sao, ở trong thời khắc nguy hiểm này, suy nghĩ đầu tiên của mình lại có thể là anh.
Cảnh Hảo Hảo cảm giác được, cánh môi Linh Mộc, đã sắp ᴆụng phải cánh môi của cô.
Trong dạ dày quay cuồng của cô nổi lên một trận ghê tởm.
Hiện tại đáy lòng của cô hơi có chút hối hận lên, cô nên làm một phụ nữ vừa hư lại ích kỷ, nên vào lúc gọi nhầm điện thoại, Lương Thần hỏi cô có việc, cô mở miệng xin anh giúp đỡ.
Nói vậy, cô sẽ không cần vì không muốn ngồi tù, mà đêm khuya đi đến Nhật Bản, trải qua khuất nhục như vậy, lâm vào hoàn cảnh cùng đường như vậy.
Sao chuyện lại trở nên không xong như vậy?
Rõ ràng Cảnh Hảo Hảo từng, tuy rằng bần cùng, nhưng trôi qua rất thuận buồm xuôi gió.
Khóe mắt Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút ướƭ áƭ, không biết là vì sợ hãi, hay là bởi vì tuyệt vọng, cả người cô trở nên có chút mờ mịt, trong đầu chỉ hốt hoảng nghĩ, lần này chính mình, thật sự không cứu được ư?
Linh Mộc khép miệng, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, sau đó cánh môi giật giật, như là muốn mở miệng ra.
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng muốn ngậm miệng, nhưng hàm dưới lại truyền đến một trận đau nhức.
Cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lệ trong mắt rơi xuống dưới.
Lúc này đây, tựa hồ, cô thật sự cùng đường rồi.
Nhưng mà, nhưng vào lúc này, đột nhiên bên tai của cô, truyền đến một tiếng nổ, sau đó cô liền cảm giác được đầu lưỡi của mình tiếp xúc đến một chút ướƭ áƭ, như là rượu trong miệng Linh Mộc nhỏ giọt xuống dưới, ngay tại lúc cô nghĩ đến sẽ có càng nhiều rượu bỏ thuốc rơi xuống hơn, trên người cô bởi vì chịu đựng sức nặng của Linh Mộc tiên sinh, nháy mắt liền biến mất.
Cằm của cô, không có kiềm chế, hoạt động tự nhiên.
Cảnh Hảo Hảo sợ run hai giây, theo bản năng liền mở mắt, đập vào mắt là nóc nhà màu đỏ, thân thể vẫn còn ở trong hoàn cảnh vừa rồi
Nhưng vì sao Linh Mộc tiên sinh đột nhiên liền rời khỏi từ trên thân thể của cô chứ?
Cảnh Hảo Hảo ngồi dậy, nhìn thấy người trên chiếu bạc vẫn đang chơi như trước, ca cơ trên vũ đài còn đang ca hát, tầm mắt của cô chậm rãi di động, cuối cùng như ngừng lại bên phía trái.
Một người đàn ông, hàm chứa mười phần nổi giận, trực tiếp quật ngã Linh Mộc tiên sinh xuống đất.
Thân ảnh người đàn ông kia rất quen thuộc, giống y như thân ảnh xuất hiện trong đầu lúc cô tuyệt vọng nhất.
Là thân ảnh Lương Thần.
Trong đầu cô vừa rồi còn đang cầu nguyện có người tới cứu cô, mà người kia, còn là Lương Thần, kết quả, anh liền xuất hiện .
Đây hết thảy, phát sinh thật rất hí kịch hóa.
Cảnh Hảo Hảo chợt đứng lên từ trên sô pha, sau đó hung hăng nhéo đùi của chính mình, có đau đớn rõ ràng truyền đến.
Sau đó, cô mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, nghĩ, rõ ràng Lương Thần ở thành phố Giang Sơn, sao lại xuất hiện ở Tokyo Nhật Bản?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc