Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 284

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lúc ấy bởi vì công việc bề bộn, cô ta cũng không có kiểm tra cẩn thận, cho nên...... rất có thể là chính mình đếm nhầm rồi.
Một trăm vạn và một trăm ngàn, chênh lệch tròn chín trăm vạn, mang đến cho công ty tổn thất chín trăm vạn, sao cô ta còn có thể đi làm trong ngành này nữa? Nếu làm không tốt còn có thể ngồi tù bởi vì thất trách.
Sắc mặt thư ký tổng giám đốc Trần càng trở nên khó coi, cô ta ngẩng đầu, nói với tổng giám đốc Trần: “Chuyện này thật là ngài phân phó tôi đi làm, nhưng tôi đã an bài cho Cảnh Hảo Hảo.”
Thư ký nói xong, liền xoay qua, ngữ khí có chút khẩn cấp nói với Cảnh Hảo Hảo: “Tôi từng nói với cô nhiều lần, là 100 vạn, 100 vạn, sao cô lại điền thành một trăm ngàn, hiện tại nháo ra chuyện lớn như vậy, cô muốn làm sao bây giờ!”
Hợp đồng kia thật là Cảnh Hảo Hảo điền đóng dấu, hơn nữa lúc ấy cô hỏi thư ký số tiền là bao nhiêu, thư ký nói rành mạch cho cô là một trăm ngàn, cô còn cố ý hỏi lại một lần là một trăm ngàn đúng không? Thư ký gật gật đầu, nói đúng.
Cảnh Hảo Hảo nhất thời mở to hai mắt, theo bản năng mở miệng ra, giải thích nói: “Lúc ấy cô nói với tôi là một trăm ngàn.”
“Tôi nói với cô là một trăm ngàn khi nào?” Đáy lòng thư ký cực kỳ khẩn trương, nhưng trên mặt lại vẫn cố ý bảo trì vô cùng trấn định, cô ta hơi nghiêng máy tính của mình, chỉ vào màn hình nói với Cảnh Hảo Hảo: “Mail tổng giám đốc Trần gửi cho tôi, phía trên viết rõ ràng là 100 vạn, tôi cũng nói cho cô là 100 vạn, chính cô lúc điền hợp đồng, có phải không cẩn thận, viết thêm một số 0 không?”
“Tôi không có điền sai, tôi hỏi cô hai lần, cô nói cho tôi biết đều là một trăm ngàn.” Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, xoay qua, nhìn về phía trợ lý nhỏ phía trước mình: “Tô Tô, lúc ấy cô có nghe thấy, thư ký Trương nói cho tôi biết. thật là một trăm ngàn không.”
Tô Tô nhìn nhìn Cảnh Hảo Hảo, lại nhìn nhìn thư ký tổng giám đốc Trần, cuối cùng lại chỉ lắc lắc đầu, nói: “Lúc ấy tôi cũng bề bộn nhiều việc, cũng không có chú ý tới các người nói cái gì.”
Gặp phải loại tranh cãi này, là không ai nguyện ý tiến lên chen một cước, đại đa số, đều là hận không thể trốn rất xa trốn rất xa.
Thư ký tổng giám đốc Trần nghe được Tô Tô nói như vậy, nhất thời âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng đáy lòng cô ta biết Cảnh Hảo Hảo là vô tội, nhưng mặc kệ là khoản tiền lớn 900 vạn hay là lao ngục tai ương, đối với cô ta mà nói, đều là tồn tại sống không bằng ૮ɦếƭ.
Cho nên, cô ta cũng chỉ có thể thực xin lỗi Cảnh Hảo Hảo, để Cảnh Hảo Hảo gánh oan uổng này thay mình.
Thư ký tổng giám đốc Trần âm thầm để cho chính mình ổn định hơi thở, nhìn tổng giám đốc Trần nói: “Tổng giám đốc Trần, tôi theo ngài nhiều năm như vậy, chưa từng xuất hiện qua sai lầm nào, ngày hôm qua ngài an bài cho tôi rất nhiều nhiệm vụ, tôi phân cho những người phía dưới này, Cảnh Hảo Hảo đến công ty này gần hai tháng, mỗi một chuyện đều làm đến thực không tệ, tôi cảm thấy cô ta rất đáng tin, cho nên mới an bài an bài chuyện kia cho cô ta, nhưng tôi không nghĩ tới, sẽ nháo ra sai lầm lớn như vậy.”
Lời nói của thư ký tổng giám đốc Trần, nói cũng thật dễ nghe, vừa tán dương cô, biểu hiện chính mình thực coi trọng cô, lại đổ tất cả trách nhiệm lên cho cô.
Tổng giám đốc Trần hơi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo: “Hợp đồng là cô đóng dấu? Số tiền là cô điền?”
Cảnh Hảo Hảo nhìn tổng giám đốc Trần, muốn mở miệng giải thích cho chính mình, nhưng cô lại phát hiện, lời mình muốn giải thích, thật sự rất yếu ớt.
Thư ký tổng giám đốc Trần chỉ nói miệng cho cô một con số, cũng không có mail hay tin tức gì có thể làm chứng cớ.
Huống chi, hợp đồng này, xác thực thật là cô điền, cũng là cô đóng dấu.
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, lập tức trở nên có chút tái nhợt, cô hơi gật gật đầu với tổng giám đốc Trần.
Tổng giám đốc Trần như là tức đến đầu bóc khói, chỉ vào Cảnh Hảo Hảo, một câu cũng không mắng được, cuối cùng cầm lấy hợp đồng trên bàn, hung hăng ném lên mặt Cảnh Hảo Hảo: “Cho cô thời gian ba ngày, hoặc là bổ sung toàn 900 vạn tổn thất cho công ty, hoặc là cô cứ chờ ngồi tù!”
Tổng giám đốc Trần nói xong, liền nổi giận đùng đùng vào văn phòng, cửa “rầm” một tiếng dùng sức đóng lại.
Toàn bộ khu làm việc của thư ký, im lặng không có chút tiếng vang, chỉ có trong máy tính ngẫu nhiên phát ra âm thanh tích tích rất nhỏ.
Trang giấy hợp đồng tuôn rơi đầy đất.
Tay Cảnh Hảo Hảo dùng sức nắm thành quyền, sau một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu, nhìn về phía thư ký tổng giám đốc Trần.
Ánh mắt thư ký tổng giám đốc Trần và Cảnh Hảo Hảo chỉ là chạm vào nhau một chút, sau đó ngay lập tức dời đi, nhìn chằm chằm máy tính trước mặt mình, cũng không nhúc nhích.
Cảnh Hảo Hảo nhìn sự thờ ơ của thư ký tổng giám đốc Trần, một loại tức giận nói không nên lời liền soạt soạt nhảy lên.
Cô cứ như vậy mạc danh kỳ diệu bị gài một khoản tiền lớn 900 vạn, đừng nói là Cảnh Hảo Hảo hiện tại, cho dù là Cảnh Hảo Hảo diễn xuất trong vòng giải trí trước kia, cũng hoàn toàn không nhấc lên nổi số tiền này!
Càng nghĩ, Cảnh Hảo Hảo càng cảm thấy cơn tức trong lòng mình có chút lớn, cô xoay người, liền nắm tư liệu và máy tính trên bàn, không chỗ nào cố kỵ ném về phía thư ký tổng giám đốc Trần.
Thư ký tổng giám đốc Trần bị Cảnh Hảo Hảo ném đến hét lên hai tiếng, theo bản năng nhảy dựng lên, muốn né tránh, Cảnh Hảo Hảo lại một phen xông lên trước, hung hăng kéo tóc cô ta, không chút do dự nâng tay lên, hung hăng quăng hai cái cái tát lên mặt cô ta.
Thư ký tổng giám đốc Trần bị đánh trúng, cũng không dám đánh trả, thậm chí ngay cả ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo cũng không dám nhìn.
Cảnh Hảo Hảo cầm lấy tóc của thư ký tổng giám đốc Trần hơi dùng sức, sau đó liền hung hăng buông ra, nhấc túi xách của mình lên, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn người trong văn phòng một cái, trực tiếp đi ra ngoài.
......
Cảnh Hảo Hảo đi dọc theo đường cái hồi lâu, cơn tức nơi đáy lòng mới hơi tiêu tán một chút, cô ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn, liền trực tiếp đón xe trở về nhà.
Cô không có bật đèn, trong phòng tối như mực cái gì cũng không nhìn thấy, cô leo lên giường, ôm chăn lui thành một đoàn.
Thời gian tích tắc trôi qua không biết bao lâu, bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng sâu, yên tĩnh đến một chút âm thanh cũng không có, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại không có chút buồn ngủ.
Trong đầu, chớp lên đều là 900 vạn kia, cùng tai ương lao ngục sắp gặp phải.
Tai ương lao ngục...... 900 vạn, cô phải ngồi tù bao nhiêu năm đây?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, thân thể liền lạnh run rẩy một chút, đáy lòng hiện lên một loại cảm giác kích động và hoảng sợ.
Nhưng cô phải lấy ra khoản tiền lớn 900 vạn từ nơi nào?
Cảnh Hảo Hảo lấy di động ra, nhìn từng số liên lạc trong danh bạ một chút.
Phát hiện, có thể người có thể lấy ra được 900 vạn, có ba người.
Người thứ nhất là Lương Thần, thứ hai là Thẩm Lương Niên, thứ ba là Phương Lộ.
Cảnh Hảo Hảo so sánh tên ba người này ở trong đầu một chút, sau đó không có chút chần chờ đánh rơi Thẩm Lương Niên.
Thật ra cô không cần tìm bất luận kẻ nào, cô chỉ cần gọi cho Thẩm Lương Niên một cú điện thoại, nói cô cần 900 vạn, không cần nói nguyên nhân, Thẩm Lương Niên khẳng định sẽ không chút do dự cho cô.
Nhưng cô thật không muốn có liên quan gì với anh nữa, cho dù là đi ngồi tù, cô cũng sẽ không đi cầu Thẩm Lương Niên hỗ trợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc