Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 281

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Đứng ở tại chỗ, đứng hồi lâu, anh mới xoay người, vào toilet.
......
Cảnh Hảo Hảo trở lại trong phòng bao, mới phát hiện bên trong là một mảnh đống hỗn độn, ngoại trừ hai người phục vụ đứng ở nơi đó thu dọn đồ đạc, người bữa ăn đêm nay, đã sớm không thấy bóng dáng.
Hai người phục vụ cũng không có thấy Cảnh Hảo Hảo, đưa lưng về phía cô khe khẽ nói nhỏ.
“Chị Lệ nói, người đàn ông phát hỏa kia, chính là tổng tài tập đoàn Giang Sơn.”
“Khó trách em cảm thấy nhìn quen mắt như vậy, hóa ra thiếu niên thiên tử là nói về anh ta.”
“Bộ dạng rất đẹp trai, nhưng tính tình thoạt nhìn tựa hồ không được tốt, một giây trước còn đang êm đẹp nói chuyện với tổng tài mập mạp kia, giây tiếp theo liền trở mặt cầm R*ợ*u hất người ta, lúc ấy em đứng ở phía sau anh ta, bị dọa sợ.”
“Em là bị dọa sợ lúc anh ta ném ly R*ợ*u, chị xem đèn thủy tinh đều bị đập nát hai cái, mảnh thủy tinh đầy bàn, cẩn thận một chút, tránh đâm vào tay......”
Cảnh Hảo Hảo nghe được đối thoại của hai người phục vụ, lập tức sửng sờ tại chỗ.
Lương Thần phát hỏa?
Đối với một tổng tài mập mạp, là ai chứ?
Cô nhớ rõ, trong tổng tài một bàn này, ngoại trừ Lâm đổng vẫn nghĩ hết biện pháp ăn đậu hủ của cô, người khác, cũng không xem như đặc biệt béo.
Chẳng lẽ chính là Lâm đổng?
“Tiểu thư, chào cô, xin hỏi cô?” Một phục vụ trong đó thấy được Cảnh Hảo Hảo đứng ở phía sau, lễ phép hỏi.
Cảnh Hảo Hảo bị kéo tinh thần về, cười cười thân thiện với hai người trước mặt: “Tôi tới lấy đồ của tôi.”
“Có phải túi xách này hay không?” Phục vụ đi đến trên ghế một bên, ôm một túi nhỏ màu lam lên.
Cảnh Hảo Hảo nói một tiếng “Cám ơn”, nhận lấy, sau đó hỏi một câu: “Mọi người tan cuộc rồi sao?”
“Đúng vậy, có người mạc danh kỳ diệu phát hỏa, sau đó mọi người đều rời đi.”
“Cám ơn.” Cảnh Hảo Hảo liền nói một câu, rồi cầm túi xách của mình, đi ra phòng bao.
Cảnh Hảo Hảo xuống lầu, đi đến cửa khách sạn Tứ Quý, còn chưa đi tới cửa, đột nhiên cửa thủy tinh mở ra, từ bên ngoài chạy vào một người đàn ông mập mạp, Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức vội vàng né tránh sang bên cạnh, sau đó phía sau liền theo vào một người phụ nữ đeo vàng đội bạc, tê tâm liệt phế hô: “Lâm Vạn Đạt, ông đứng lại đó cho tôi, ông lại có thể sống không kiên nhẫn, ở bên ngoài làm lớn bụng người phụ nữ khác! Hôm nay bà đây sẽ không để yên cho ông!”
Hình ảnh như vậy, cả kinh mọi người trong đại sảnh khách sạn Tứ Quý đều quay đầu lại nhìn.
Trước khi Cảnh Hảo Hảo ra cửa, cũng liếc mắt một cái, phát hiện người đàn ông chạy chật vật phía trước, lại có thể là Lâm đổng, tóc vốn thưa thớt, bởi vì dính nước, treo lộn xộn trên đầu.
Cảnh Hảo Hảo lập tức nghĩ đến lời phục vụ nói trong phòng bao, chẳng lẽ đối tượng Lương Thần phát hỏa, thật là Lâm đổng?
Vì sao anh lại phát hỏa với Lâm đổng?
Hẳn sẽ không phải là...... Cảnh Hảo Hảo đoán đến một nửa, theo bản năng liền đi nhìn bàn tay trái Lâm đổng từng nắm lấy mình, kết quả phát hiện trên mu bàn tay phủ kín vết máu, lòng của cô, nhất thời hung hăng rung động một chút, một loại cảm xúc nói không rõ dày đặc dâng lên từ đáy lòng cô, rất nhanh liền truyền khắp ngũ tạng lục phủ của cô, sau đó cùng với một loại cảm giác quen thuộc đã lâu đánh úp lại.
Cô nhớ rõ...... chính mình lúc trước khi đi “Lưu Kim Tuế Nguyệt” tìm Lương Thần, bị ngăn đứng ở bên ngoài một tiếng, Lương Thần liền làm cho ông chủ “Lưu Kim Tuế Nguyệt” ở bên ngoài chọn lựa lễ phục phơi nắng vài tiếng đồng hồ.
Còn có...... lúc mình và Phương Lộ đi dạo phố, nhìn thấy Kiều Ôn Noãn và Thẩm Lương Niên, lúc ấy cô còn chưa biết Thẩm Lương Niên trật đường ray, lòng tràn đầy đều là sự tồn tại của Thẩm Lương Niên, buổi tối cô thương tâm khổ sở, đi quán bar uống R*ợ*u, suýt nữa bị người đùa giỡn, kết quả...... sau đó Lương Thần xuất hiện, giận dữ, còn mắt nháy cũng không nháy một chút trực tiếp phế bỏ tay người đã cho cô một cái tát kia.
Còn có...... mình bị anh an bài đi tổ phim quay phim, nữ chính bị đoạt vai diễn lúc ấy, cô ta làm khó mình, cũng là Lương Thần đứng ra bảo vệ cô.
Còn có...... lần mình lái xe ***ng Kiều Ôn Noãn bị thương kia......
Lúc trước khi cô bị Lương Thần buộc bồi ở bên người anh, cô chưa từng chú ý đến những chuyện này, đêm nay, nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay Lâm đổng, cô đột nhiên liền nghĩ đến những chuyện này.
Cô vẫn nghĩ đến, từng ly từng tý giữa cô và Lương Thần, cô không có nhớ rõ bao nhiêu, nhưng hiện tại, cô mới phát hiện, chính mình lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.
Anh làm như vậy, là che chở chính mình sao?
Cánh môi Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, đứng ở tại chỗ, chống đỡ cửa không hề nhúc nhích.
Trong đại sảnh lầu một khách sạn Tứ Quý, Lâm đổng còn đang liều mạng chạy, vợ ông ta đuổi theo sau lưng, hai người bà truy tôi đuổi biến toàn bộ đại sảnh thành một đoàn hỗn loạn, không ít người đều đang nhìn chê cười.
Vợ Lâm đổng thật sự rất bưu hãn, bắt được Lâm đổng, liền trực tiếp níu lấy lỗ tai ông ta, đổ ập đánh xuống Lâm đổng trước mặt nhiều người như vậy.
Một màn như vậy, thoạt nhìn buồn cười mà lại khôi hài, khiến cho chung quanh không ít người đều che miệng nở nụ cười.
Cảnh Hảo Hảo lại đứng ngây ngốc ở tại chỗ, hoàn toàn không có chú ý tới chung quanh rốt cuộc đã xảy ra cái gì, thẳng đến có người tiến vào, nói một câu: “Tiểu thư, xin nhường một chút.”
Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, vội vàng nói một tiếng “Ngượng ngùng”, vội vàng đi về phía ngoài cửa.
Gió buổi tối mùa thu, hơi có chút lạnh, thổi trúng Cảnh Hảo Hảo lạnh run.
Đêm này, đã có chút sâu, đã sớm không có xe buýt, Cảnh Hảo Hảo đành phải đứng ở ven đường, chờ xe taxi.
......
Tiền nhiệm, vĩnh viễn đều là một cây gai thăm căn cố đế để ý nhất trong lòng đương nhiệm.
Mặc kệ là bạn trai tiền nhiệm, hay là chồng tiền nhiệm.
Đối với tình yêu nhưng không có gần như của Lương Thần với Cảnh Hảo Hảo mà nói, tiền nhiệm chẳng những là một cây thứ, vẫn là một cái vật nguy hiểm.
Lương Thần bật đèn nháy dừng ở ven đường, trong đầu nghĩ đều là Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, là giống như anh, đêm nay trùng hợp chạm mặt, hay là bọn họ đã sớm gặp?
Ở trên bữa ăn, anh nghe được Lâm đổng hỏi cô, ở công ty Hải Tín ngây người đã bao lâu, cô nói hơn một tháng.
Lúc ấy anh mới biết được, hóa ra Cảnh Hảo Hảo đã trở lại thành phố Giang Sơn hơn một tháng, trong một đoạn thời gian dài như vậy, anh lại có thể không biết cô và anh đã ở cùng trên một mảnh đất, anh còn tưởng rằng cô ở nước Pháp, còn cách mỗi mấy ngày cũng sẽ chưa từ bỏ ý định đi tới nơi đó vọng tưởng có thể gặp cô.
Hơn một tháng, trong thời gian dài như vậy, có phải cô và Thẩm Lương Niên đã muốn gặp hơn một tháng rồi không?
Hiện tại đã không có anh ngăn trở, tuy rằng Thẩm Lương Niên đã từng làm chuyện thật có lỗi với cô, nhưng bọn họ có mười năm quá khứ người khác không thể ***ng vào, sai lầm lớn hơn nữa, cũng có thể sẽ được tha thứ.
Dù sao, yêu một người, sẽ kìm lòng không đậu đi bao dung sai lầm của họ.
Cho nên, bọn họ quay lại với nhau, cũng không phải là không có khả năng.
Dù sao, trước kia, bọn họ là từng thật lòng yêu nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc