Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 270

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lương Thần đi ra từ trong phong ngủ, vừa vặ chạm mặt với thím Lâm lên lầu.
Thím Lâm đã sớm nhận được điện thoại nhà cũ bên kia gọi tới, biết cụ thể đã xảy ra cái gì, cũng biết Lương Thần muốn đi nước Pháp.
Thím Lâm nhìn Lương Thần đã thu thập bộ dáng chỉnh tề, mặt tuấn dật gầy hơn trước kia rất nhiều, đáy lòng khổ sở một trận, nói: “Thần thiếu gia, có muốn ăn chút gì hay không?”
Lương Thần vẫn không nói gì như cũ, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt không có chút biểu tình, liền dẫn đầu đi xuống lầu.
Thím Lâm đi lên phía trước, đã chuẩn bị tốt thức ăn cho anh, đều là anh thích ăn , anh ngồi ở trước bàn, nhìn bàn ăn thật dài, mơ hồ liền nghĩ đến cảnh tượng Cảnh Hảo Hảo từng ngồi ở bên người của mình, nhíu nhíu mày, cầm đũa lên, yên lặng không tiếng động ăn xong.
Lương Thần đã có vài ngày không có ăn thứ gì thật tốt, trong bụng cảm giác được đói, lại không có khẩu vị gì, miễn cưỡng ăn một ít, để đũa xuống.
Rất buồn ngủ, rất mệt mỏi, cũng không muốn trở về phòng ngủ đã không có Cảnh Hảo Hảo kia, đơn giản bước ra khỏi nhà, mùa hè trên núi, không khí hơi lạnh tươi mát, Lương Thần nhìn hồ bơi gợn sóng lăn tăn trong chốc lát, liền xoay người, đi ra sân sau.
Đèn đường kiểu Âu hai bên đường đá, chiếu ra ánh đèn mờ nhạt, anh mở bước chân không nhanh không chậm đi về phía trước, sau đó liền đứng ở trước sân khấu dựng để kết hôn kia một chút.
Những người đó cố ý gieo hoa tươi xuống chung quanh, ở dưới sự chăm sóc của người làm vườn, nở ra đúng lúc, đêm khuya còn có con bướm bay tới bay lui ở phía trên.
Đèn nê ông đủ màu sắc trên sân khấu còn chưa có tắt, không ngừng mà lóe lên màu sắc lẫn lộn, màn hình lớn phái sau, lại là tối đen.
Lương Thần mở bước chân đi lên sân khấu, bật chốt mở, phía trên lập tức hiện ra ảnh kết hôn của anh và Cảnh Hảo Hảo, còn có âm nhạc truyền ra từ bên trong, chắc là người dựng sân khấu lúc trước, khi làm việc nghe nhạc tiêu khiển.
Lương Thần rất ít nghe những ca khúc được yêu thích đó, chỉ cảm thấy làn điệu này thực du dương, không có liên quan, tùy ý anh buông thả.
“Yêu một người, cần duyên phận, bạn tội gì làm cho chính mình càng lún càng sâu, đừng ngốc nghếch dùng khở dại của bạn, đi ***ng vào linh hồn bất an, mỗi một ngày chỉ có thể chờ si ngốc.”
Trong sân sau rất yên tĩnh, trong tòa nhà trước mặt, chiếu ra ánh đèn ấm áp.
Anh đứng im lặng ở trên sân khấu, giống như nhìn thấy ghế bày trước mặt ngồi đầy bạn bè người thân của mình, cùng đợi chứng kiến hôn lễ của anh và Cảnh Hảo Hảo.
“Yêu một người, đừng quá nghiêm túc, mắt bạn bị thương, làm người ta đau lòng, không có ai phải có một người khác mới có thể trôi qua cả đời, sao bạn cứ khổ sở bức mình đối mặt với vết thương.”
Anh nghĩ, ngày 21 tháng 5 đó, ánh nắng thành phố Giang Sơn khẳng định rất tươi đẹp, Cảnh Hảo Hảo mặc áo cưới màu trắng, xinh đẹp như là một trong chín tiên nữ trên trời, mặt mang nụ cười yếu ớt đi từng bước một về phía anh.
“Tôi biết bạn rất khổ sở, tình cảm bỏ ra, không phải thiệt tình thì sẽ có kết quả, đừng hỏi làm như thế nào, tình yêu có thể dài lâu, đạo lý này có một ngày bạn sẽ biết.”
Nhưng hết thảy rõ ràng có thể trở thành sự thật, hiện tại, cũng là một mình anh, cô đơn đứng ở chỗ này, nhìn sân kết hôn bố trí tỉ mỉ trước mặt, ở trong đầu ngây ngốc hình ảnh vẽ bề ngoài tốt đẹp như vậy.
Tốt đẹp, làm cho anh đau lòng.
“Tôi biết bạn rất khó chịu, ngày hôm qua là người yêu, hôm nay nói chia tay liền chia tay, đừng hỏi đau đớn của anh, phải giải thoát như thế nào, người đa tình, nhất định bị thương tương đối lâu.”
Lương Thần chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm màn hình to sau lưng, chậm rãi hiện ra ca từ.
Tôi biết bạn khó chịu, ngày hôm qua là người yêu, hôm nay nói chia tay liền chia tay.
Một câu này, giống như là một ma chú, anh nhìn đến dần dần mất đi khí lực, cả người chậm rãi liền ngồi ở trên sân khấu.
Sân khấu rất lớn, trên đí trải đầy thảm đỏ mới tinh, anh sức cùng lực kiệt nằm ở phía trên, nhìn bầu trời đầy sao xinh đẹp, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, chậm rãi mở miệng, nói: “Hảo Hảo, em biết không? Anh thật sự rất khó chịu.”
......
Lương Thần không biết mình nằm bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, mơ mơ màng màng liền nằm ở trên sân khấu cứng rắn, ngủ thiếp đi.
Anh ngủ cũng không yên ổn, vẫn mơ chính mình đang không ngừng đi tới, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm Cảnh Hảo Hảo, người chung quanh rất nhiều, nhưng anh tìm như thế nào, cũng không tìm được Cảnh Hảo Hảo, sau đó tâm liền mạc danh kỳ diệu hoảng hốt lên, mang theo áp lực đau đớn.
Anh theo bản năng muốn nâng tay lên, đi che *** của mình, lại đột nhiên cảm giác được cái trán của mình bị người nhẹ nhàng chạm vào, tay anh lập tức bắt cái tay kia, mơ mơ màng màng hô một câu: “Hảo Hảo.”
Sau đó, anh chợt nghe bên tai mình truyền đến tiếng nói chuyện trầm thấp: “Thần thiếu gia ở trên sân khấu phía sân sau ngủ thiếp đi, giống như phát sốt, ông nhanh lại đây, nâng ngài ấy trở về. Còn có, gọi điện thoại cho bác sĩ Trương, bảo ông ấy lại đây nhìn xem đi, trên áo sơ mi của Thần thiếu gia dính rất nhiều máu.”
Đây không phải là giọng nói của Hảo Hảo, ai vậy?
Lương Thần cố sức mở mắt một chút, nhìn thấy trước mặt hiện lên là gương mặt từ ái, hóa ra là thím Lâm.
Lương Thần chậm rãi mở tay ra, chậm rãi xoay người, vươn tay, theo thói quen sờ bên cạnh, xúc giác lạnh như băng cứng rắn, lần này anh chợt mở mắt, nhìn cây xanh và hoa nở rộ xa xa, nghe âm nhạc đinh tai nhức óc, lúc này mới mơ hồ phản ứng kịp, chính mình lại có thể ngủ ở nơi này.
“Thần thiếu gia, ngài tỉnh?”
Lương Thần xoay qua, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của thím Lâm, anh mở miệng ra muốn nói chuyện, lại phát hiện yết hầu đau đớn lợi hại, dùng sức nhíu nhíu mày, liền đứng dậy từ trên sân khấu, bước chân có chút phù phiếm đi xuống sân khấu, liền nhìn thấy hai người làm vườn chạy tới, tiến lên vươn tay muốn dìu anh, lại bị anh hất tay ra, kéo bước chân nặng nề, đi trở về phòng ngủ, nằm thật mạnh ở trên giường.
Nằm chưa đến chốc lát, cửa phòng ngủ liền bị người đẩy ra, Lương Thần xoay qua, nhìn đến bác sĩ Trương mang theo hòm thuốc đi tới.
Đầu tiên là sờ sờ trán anh, sau đó kê một ít thuốc cho thím Lâm, sau đó lại lật người anh, bôi thuốc tiêu độc lên miệng vết thương sau lưng anh.
Bác sĩ Trương vẫn nói rất nhiều, nhưng lúc này đây, lại luôn trầm mặc không nói, xử lý xong hết thảy, ông liền yên lặng đi ra ngoài.
Lương Thần vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích ghé vào trên giường như trước, nằm thời gian lâu, anh mơ hồ cảm giác được cánh tay có chút tê dại, liền hơi ôm gối đầu, thay đổi tư thế một chút, lại nhìn thấy trên vách tường một bên lộ ra ảnh kết hôn lớn nửa tường.
Cô trên ảnh chụp, nét mặt tươi cười như hoa, anh nhìn ánh mắt của cô, ôn nhu nhẵn nhụi.
Thoạt nhìn, có vài phần hương vị thiên trường địa cửu.
Nhưng hiện tại, ai lại từng nghĩ đến, lại ngăn ra thành hai cục diện?
Lương Thần cảm thấy trong cổ họng, nghẹn lợi hại, khóe mắt anh lập tức liền chảy ra nước mắt.
Thím Lâm bưng ly nước, cầm thuốc, đứng ở cửa, vừa mới chuẩn bị tiến vào bảo Lương Thần uống thuốc, kết quả lại nhìn thấy Lương Thần nằm đưa lưng về phía cửa, nhìn ảnh kết hôn đối diện, bả vai run rẩy, như là đang khóc ẩn nhẫn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc