Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 269

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lương Thần vừa nói, vừa đi ra ngoài phòng sách, bước chân anh có chút không xong, lưng anh đau đến cả người suýt nữa ngã quỵ xuống, anh lại cố gắng cắn chặt răng, đứng thẳng lưng của mình, bởi vì dùng sức, anh rõ ràng cảm giác được, có chất lỏng ấm áp chảy xuống dọc theo sống lưng.
Chị dâu cả của Lương Thần, nhìn thấy Lương Chu Thiên gọi hai anh em Lương Viễn và Lương Thần cùng nhau vào phòng sách, trực giác đáy lòng liền nói cho cô ta biết không phải chuyện tốt gì, Lương Viễn hướng đến tác phong nghiêm cẩn, sẽ không chọc ra lộn xộn lớn gì, khả năng duy nhất, chính là Lương Thần.
Tính tình Lương Thần, còn muốn ngoan độc hơn cha anh, hai cha con thật muốn đối đầu nhau, chỉ sợ cuối cùng chịu thiệt khẳng định là Lương Thần.
Tuy rằng chị dâu cả Lương Thần không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lập tức gọi cho mẹ Lương Thần một cú điện thoại.
Cửa phòng sách khóa trái, hiệu quả cách âm của nhà cũ nhà họ Lương vô cùng tốt, mẹ và chị dâu cả Lương Thần đứng ngoài cửa nghe lén nửa ngày, cũng chỉ mơ hồ nghe được bên trong truyền đến vài tiếng chửi lộn xộn, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên cửa vừa mở ra, mẹ Lương Thần lập tức ngẩng đầu, kết quả nhìn thấy cả người Lương Thần là máu đi ra từ bên trong, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt xuống, giây tiếp theo liền nộ khí đằng đằng mắng vào trong phòng: “Lương Chu Thiên, ông chờ đó cho tôi!”
Sau đó, liền cùng chị dâu cả Lương Thần giúp đỡ Lương Thần, đi tới trong phòng ngủ của mình.
Từ đầu đến cuối Lương Thần không có một chút phản ứng, mẹ anh để cho anh nằm úp sấp xuống, anh liền nằm úp sấp xuống.
Cha xuống tay ngoan độc, quần áo bị thước dạy học đánh rách ra, cùng huyết nhục mơ hồ dính cùng một chỗ, lúc mẹ và chị dâu cả liên thủ ϲởí áօ sơ mi của anh, khiến miệng vết thương của anh truyền đến đau đớn sinh sôi, thần thái anh không có chút biến hóa, như là đầu gỗ ghé vào nơi đó.
Bà giúp việc luống cuống tay chân ôm hộp thuốc tới, mẹ vừa bôi loạn vết thương cho anh, vừa lau nước mắt.
Lương Thần nhắm mắt lại, không có hé răng, suy nghĩ đầy trong đầu đều là rốt cuộc tên khốn kiếp Lương Viễn đưa Cảnh Hảo Hảo chạy đi đâu?
Sau đó, lại nghĩ đến những lời Lương Viễn nói với mình, còn có giấy chứng nhận ly hôn và tờ giải phẫu đặt vòng Cảnh Hảo Hảo để lại cho mình, đáy lòng liền truyền đến một đạo đau đớn vạn tiễn xuyên tâm.
Sao cô lại có thể đối với anh như vậy chứ?
Anh từng, không hiểu tình yêu, không biết đối tốt với một người.
Gần đây, anh vẫn đều đang cố gắng học, cô không phải không có nhìn ở trong mắt, sao cô có thể nhẫn tâm bỏ lại anh, nói đi là đi như vậy chứ?
Không được, anh phải tìm cô trở về, anh phải hỏi cô, vì sao phải làm như vậy?
Chẳng lẽ đáy lòng cô thật sự chán ghét anh, không nguyện ý cho anh một cơ hội như vậy sao?
Lương Thần nghĩ đến đây, liền soạt lập tức đứng lên, lập tức đánh chay bình thuốc mẹ anh bưng trong tay ra ngoài.
“Con trai ngoan của ta, con đừng động, nằm yên, mẹ bôi thuốc cho con......”
Lương Thần không rên một tiếng nhấc áo sơ mi dính đầy vết máu rách nát lên, khoác lung tung ở trên người, bịch bịch bịch đi về phía ngoài cửa.
Mẹ Lương Thần vội vàng buông tăm bông trong tay ra, đuổi theo Lương Thần: “A Thần, trên người con còn có vết thương đấy, con muốn đi đâu?”
Lương Thần vẫn không nói lời nào như trước, chỉ bước nhanh đi xuống lầu.
Sắc mặt cha có chút không hờn giận ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy Lương Thần không nói một câu, cũng đứng lên theo: “Mày đi đâu?”
Bước chân Lương Thần không dừng lại chút nào, đi hai cha bước ra khỏi nhà, còn hung hăng đóng sầm cửa, liền trực tiếp lên xe của mình, cũng không để ý tới mẹ vẫn theo ở phía sau gọi anh, trực tiếp giẫn chân ga, rời khỏi nhà cũ.
Lương Thần trực tiếp lái xe đi sân bay, ở trên đường, gọi cho Tô Tiểu Tả một cú điện thoại, bảo cô ta đi thăm dò chuyến bay của Cảnh Hảo Hảo.
Chưa đến năm phút đồng hồ, điện thoại Tô Tiểu Tả liền gọi tới, Lương Thần vừa tiếp nghe, liền khẩn cấp mở miệng hỏi: “Tra được chưa?”
“Tra được, chuyến bay của Cảnh tiểu thư bay đi nước Pháp.”
Nước Pháp? Mua vé máy bay giống như khi rời khỏi anh lúc trước.
Lại là một thủ thuật che mắt?
“Tra tiểu thư có đăng ký không, nếu đăng ký, đặt cho tôi một vé máy bay đi nước Pháp.”
......
Hiệu suất làm việc của Tô Tiểu Tả rất cao, chưa đến trong chốc lát lại gọi điện thoại cho Lương Thần lần nữa, nói cho anh biết, Cảnh tiểu thư đi là lối đi vip, nhân viên sân bay tự mình đưa lên máy bay, đã cất cánh nửa tiếng.
Sau nửa tiếng, Lương Thần lên chuyến bay tiếp theo bay đi nước Pháp.
Lương Thần ở nước Pháp không ngừng không nghỉ lưu lại hai ngày một đêm, không có tra được tin tức gì về Cảnh Hảo Hảo ở cửa nhập cảnh.
Anh tới nước Pháp công tác và du lịch, nhưng dù sao cũng không phải quốc gia của mình, không quen cuộc sống nơi này, ở trong một quốc gia xa lạ này, muốn tìm một người, là cực kỳ khó khăn.
Lương Thần dựa vào thư tín của Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên mà mình từng nhìn thấy, biết cô muốn đến nước Pháp quốc xem tháp Eiffel, muốn đêm du sông Seine, muốn đi Fifth Avenue, anh chạy qua lại giữa ba nơi này, muốn dựa vào vận khí, có thể gặp được Cảnh Hảo Hảo.
Cuối cùng, thật sự không có tin tức gì về Cảnh Hảo Hảo, anh mới bảo Tô Tiểu Tả đặt vé máy bay trở về thành phố Giang Sơn.
Lương Thần đến thành phố Giang Sơn, đã là một giờ khuya, liên tiếp vài ngày không ngừng không nghỉ, sắc mặt anh đặc biệt khó coi, lên xe của tài xế, trực tiếp ném một câu “Trở về nhà giữa sườn núi”, liền nhắm hai mắt lại.
Lúc này, đã là ngày 23 tháng 5, đã qua ngày kết hôn ban đầu của anh và Cảnh Hảo Hảo hai ngày.
Xe lái vào biệt thự, Lương Thần vừa xuống xe, liền có thể thấy nơi nơi dán hai chữ song hỷ màu đỏ.
Thím Lâm biết đêm nay anh trở về, còn chưa có nghỉ ngơi, nghe được tiếng xe, đi ra, nhìn thấy trên người Lương Thần mặc áo rách nát dính đầy vết máu, màu đỏ đã muốn trở nên có chút biến thành màu đen, râu trên mặt cũng không cạo, thoạt nhìn dị thường sa sút, cả người hoảng sợ: “Thần thiếu gia, sao ngài lại giày vò mình thành như vậy?”
Lương Thần không có hé răng, khoát tay, trực tiếp bảo thím Lâm rời đi, lẻ loi một mình lên lầu hai.
Anh đứng ở cửa phòng ngủ một lúc lâu, mới nhập mật mã vào, đi vào.
Bên trong không có bật đèn, im lặng tối đen, có thể mơ hồ cảm giác được gió lạnh vô thanh vô thức thổi ra từ điều hòa chính giữa, Lương Thần dựa vào ánh sáng trong hành lang, rõ ràng nhìn thấy thượng đệm chăn trên giường lớn trải thật chỉnh tề, không có dấu vết có bất kỳ người nào từng ngủ qua.
Anh đứng ở cửa hồi lâu, mới vươn tay, bật đèn, sau đó ૮ởเ φµầɳ áo, vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Lương Thần thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, mơ hồ cảm giác được miệng vết thương sau lưng truyền đến đau đớn nhè nhẹ.
Lúc ban đầu khi xây dựng biệt thự này, anh cố ý xây phòng ngủ mình rất lớn, ước chừng vượt qua nhà trọ của người khác, liền nghiễm nhiên là một loại nhà nhỏ, thiết bị bên trong cái gì cần có đều có.
Vóc dáng Cảnh Hảo Hảo nhỏ như vậy, tùy tiện một chỗ trong biệt thự, đều có thể vùi cô xuống, nhưng lúc cô ở đây, anh cũng không cảm thấy phòng ngủ này quá lớn, hiện tại cô không có ở đây, anh lại cảm thấy phòng ngủ này làm cho anh hít thở không thông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc