Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 26

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Bốn ngày sau, Cảnh Hảo Hảo như nguyện bước lên máy bay đi đến Vân Nam.
Cảnh Hảo Hảo là vào buổi tối sau khi mình lừa gạt Lương Thần, lúc đang ăn cơm với Thẩm Lương Niên, nói cho Thẩm Lương Niên chuyện mình đi Vân Nam quay phim.
Thật ra, ngay từ lúc hơn một năm trước kia, khi mức lợi nhuận của công ty Thẩm Lương Niên đã bắt đầu hiện ra thẳng tắp bay lên, anh liền muốn đề cập với Cảnh Hảo Hảo rời khỏi vòng giải trí.
Lúc đó tuy rằng Thẩm Lương Niên không thể cho Cảnh Hảo Hảo cuộc phu nhân nhà giàu vung tiền như rác, nhưng cũng đủ để cho Cảnh Hảo Hảo áo cơm không lo.
Đàn ông đều có tật xấu này, có thể cho phép bản thân nuôi dưỡng tình nhân minh tinh nổi tiếng ở khắp đại giang nam bắc, trở thành người tình trong mộng của mọi người, cũng không muốn để cho người vợ mình chuẩn bị lấy về nhà hiển lộ tư sắc xinh đẹp ở trên màn hình lớn.
Lúc đó Cảnh Hảo Hảo, vừa mới bị phong kín bảy tháng, vừa mới gặp phải Phương Lộ, diễn vài bộ phim liên tiếp, cho nên vẫn không thể thật sự rời khỏi vòng giải trí.
Thời gian cứ như vậy thoáng một cái liền đến gần năm sinh nhật 20 tuổi của Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo vốn đã muốn đáp ứng Thẩm Lương Niên dừng lại tất cả cồng việc ở làng giải trí, kết hôn với anh, nhưng hiện tại, ngày thứ hai sau sinh nhật, cô lại nói cho anh biết, vì nhân tình của Phương Lộ, cô phải đi Vân Nam với tổ quay phim, Thẩm Lương Niên thật là có vài phần mất hứng.
Cảnh Hảo Hảo biết, hai người ước hẹn tốt thời gian kết hôn, cô bởi vì tránh né Lương Thần, bỏ lại một mình Thẩm Lương Niên chạy tới Vân Nam, Thẩm Lương Niên mất hứng là bình thường, cho nên tính tình dịu dàng, không ngừng cam đoan với Thẩm Lương Niên đây là bộ phim cuối cùng của cuộc đời cô, lúc này mới khiến cho Thẩm Lương Niên miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng Cảnh Hảo Hảo đi Vân Nam.
Từ lúc còn nhỏ, 80% thời gian của Cảnh Hảo Hảo đều là vượt qua ở trong chảo nhuộm làng giải trí này, cho dù trong vòng luẩn quẩn này có bao nhiêu không tốt, nhưng đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, làng giải trí tựa hồ trở thành một phần sinh mệnh của cô, chỉ là không hơn vị trí Thẩm Lương Niên chiếm cứ ở đáy lòng cô, cho nên lúc này Cảnh Hảo Hảo là thật cam nguyện bỏ qua cuộc sống của mình vì Thẩm Lương Niên.
Ngày Cảnh Hảo Hảo bay đi Vân Nam, trong công ty Thẩm Lương Niên đúng lúc có chút việc cần xử lý, cũng không có đi tiễn Cảnh Hảo Hảo.
Lúc Cảnh Hảo Hảo qua trạm kiểm an, ngồi trên máy bay, cách máy bay cất cánh còn có 20 phút, Cảnh Hảo Hảo mới cầm lấy di động, gọi qua cho Lương Thần một cú điện thoại.
......
Lúc đó Lương Thần đang họp, lúc di động trong túi chấn động lên, lời nói thảo luận trong miệng anh hơi tạm dừng một chút, sau đó vừa lấy di động từ trong túi ra, vừa thần thái bình tĩnh, ngữ khí lưu loát tiếp tục tiến hành hội nghị.
Lúc anh chuẩn bị trực tiếp cúp điện thoại, nhìn lướt qua biểu hiện cuộc gọi, nhìn thấy là “Hảo Hảo” gọi tới, ngón tay anh hơi hơi dừng một chút, sau đó liền làm ra một dấu tay chờ với các người cấp cao trong phòng họp, liền cầm di động trực tiếp đi ra phòng họp.
Đối diện phòng họp, là vách tường bằng thủy tinh, Lương Thần đứng ở trước tường thủy tinh, vừa có thể thấy ánh nắng sáng rỡ ngoài cửa sổ, anh hơi hơi cúi đầu, nhìn xe dày đặc giống như con kiến ở dưới chân, sau đó mở miệng hỏi Cảnh Hảo Hảo trong di động:“Hảo Hảo, chuyện gì vậy?”
“Hôm nay tôi đi Vân Nam.”
Cô gái đầu kia điện thoại, chỉ nói mấy chữ như vậy, âm điệu mềm mại như là gạo nếp, ngọt ngào thơm trợt.
Lương Thần không nói chuyện trong chốc lát, sau một lúc lâu, anh mới nói một chữ “ừ”.
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, đáy lòng lập tức trở nên có chút khẩn trương, cô đợi một lúc, cũng không đợi Lương Thần nói chuyện trong điện thoại, Cảnh Hảo Hảo liền nhỏ giọng nói: “Tôi cúp đây.”
“Ừ.” Lương Thần vẫn chỉ dùng giọng mũi đáp một tiếng.
Cảnh Hảo Hảo lại đợi thêm một lát, sau đó liền vội vàng nói một câu:“Gặp sau”, trực tiếp cắt điện thoại.
Lương Thần đứng ở trước kính thủy tinh, nghe âm bận “Đô đô đô” trong di động, nhìn trời xanh mây trắng sạch sẽ trong suốt của thành phố Giang Sơn ngoài cửa sổ, trong nháy mắt tâm tình liền yên tĩnh lại.
Anh đứng hồi lâu, thẳng đến khi thư ký của mình đi ra từ trong phòng họp, cẩn thận lên tiếng: “Lương tổng, mọi người đều đang chờ ngài họp.”
Lúc này Lương Thần mới chậm rãi quay đầu, gật gật đầu với thư ký, sau đó tiếp tục quay đầu, ngẩng đầu nhìn nhìn chân trời, vừa rồi có một chiếc máy bay bay qua, đôi mắt anh nhìn chiếc máy bay kia đến khi biến mất vô tung vô ảnh, mới như là không có việc gì thiên hạ, xoay người, đi trở về phòng họp.
......
Cảnh Hảo Hảo ở trong bộ phim truyền hình này của Phương Lộ còn không tính là nữ phụ ba, nữ phụ bốn, chỉ là tiểu nha hoàn luôn đi theo bên người nữ chính.
Lúc Cảnh Hảo Hảo cầm kịch bản, lật xem một chút lời kịch của mình, nhưng thật ra mỗi một tập đều chỉ có một hai câu, nhưng mà sau khi Cảnh Hảo Hảo xem xong toàn bộ kịch bản, mới phát hiện, nội dung lời kịch, hơn phân nửa đều là lặp lại.
Cảnh Hảo Hảo tổng kết đơn giản một chút, cũng là mấy loại hình thức như vậy:
“Tiểu thư, người thật xinh đẹp.”
“Tiểu thư, người nên ngủ.”
“Tiểu thư, lão gia gọi người đi qua.”
“Tiểu thư, cô gia đối với người thật tốt.”
......
Kiều Ôn Noãn là xuất thân chính quy, hai năm qua là ngôi sao sáng trong công ty giải trí TS, tiếp nhận không ít vai chính, kỹ thuật diễn cũng không tệ, rất ít khi bị cắt, đại đa số đều là dễ dàng vượt qua, cho nên cả bộ phim quay xuống, Cảnh Hảo Hảo cũng rất nhẹ nhàng, cho dù có lúc NG, cũng là khi Kiều Ôn Noãn diễn tình cảm với vai nam chính, khi hai người thâm tình chân thành đối diện nhau, khó tránh khỏi sẽ cười một chút, chỉ là lúc đó, bình thường Cảnh Hảo Hảo đều chỉ cần đứng ở phía sau Kiều Ôn Noãn và nam chủ không xa, chỉ cần đứng làm một bối cảnh, không cần lời kịch và biểu tình, diễn không hề tốn sức chút nào.
Cứ như vậy, ngày không nóng không lạnh, chớp mắt liền trôi qua một tháng.
Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nhớ kỹ, Lương Thần nói mỗi tháng sẽ cho cô hai ngày nghỉ, cho nên lúc gần tới cuối tháng, Cảnh Hảo Hảo bắt đầu uống progesterone mình đã chuẩn bị tốt từ trước.
Cùng giống như lúc trước, uống liên tục ba ngày, buổi chiều ngày thứ hai sau khi dùng thuốc, nguyệt sự cô vẫn tới như cũ.
Kỳ thật diễn viên quay phim, ở trong tổ phim rất nhàm chán, cũng không có ngày nghỉ nào, cho dù buổi tối thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi, đôi khi nếu nhìn thấy thời tiết thích hợp, liền quay phim ban đêm.
Cho nên một tháng nghiêm chỉnh trôi qua, diễn viên đảm nhận nhân vật quan trọng, cũng mệt mỏi đến nghẹn.
Phương Lộ cũng không biết là ai bản lĩnh lớn như vậy, khiến cho người ra mặt phân phó hai ngày cuối tháng mình phải nghỉ ngơi, nhưng vì trạng thái diễn viên rất tốt, Phương Lộ ngược lại cũng cảm thấy nghỉ ngơi hai ngày này là rất cần thiết.
Cho nên vào một buổi chiều cuối cùng của tháng này, Phương Lộ vì có thể để cho mọi người có nhiều thời gian nghỉ ngơi tự do hơn, liền tự an bài một phân diễn đơn giản.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay