Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 256

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nước mắt Kiều Ôn Noãn, rơi xuống càng hung mãnh , cô cũng không muốn như vậy, cô cũng không muốn một lần lại một lần xuống tay với Cảnh Hảo Hảo, nhưng cô không có cách nào, cô chính là cố chấp yêu người đàn ông tên là Thẩm Lương Niên này, cô muốn cùng một chỗ với anh, mặc kệ anh thích cô, hay là chán ghét cô, cô cũng từng nghĩ để chính mình buông tay, nhưng cô vừa nghĩ đến sau khi buông anh ra, cô liền thật sự hai bàn tay trắng ...... Cô liền cảm thấy thế giới của mình, khó chịu như là long trời lỡ đất.
“Thẩm Lương Niên, ngày 21, trước ngày 21, em muốn anh đi cục dân chính lĩnh chứng với em, nếu anh không theo thời gian em hẹn, em tuyệt đối sẽ đi nói cho người nhà họ Lương, trừ phi anh thật sự Gi*t em, nếu không, em trôi qua không tốt, mọi người ai cũng đừng nghĩ tốt hơn.”
“Qua ngày 21, Cảnh Hảo Hảo liền thành vợ của Lương Thần, cho dù cô ta thật sự bị kiểm tra ra không có mang thai, nhà họ Lương cũng sẽ không buộc bọn họ lập tức ly hôn, nếu Lương Thần thật sự yêu cô ta, tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ cô ta. Em thừa nhận, mỗi một chuyện em làm đều là đang nhằm vào Cảnh Hảo Hảo, nhưng lúc này đây anh yên tâm, chỉ cần anh làm lựa chọn đúng, cô ta tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì.”
Thẩm Lương Niên nghe đến đó, trong nháy mắt như là mất đi toàn bộ khí lực, cánh tay lập tức liền rũ xuống, trong đầu anh, ngây ngốc thành một mảnh.
Là tự làm bậy, không thể sống sao?
Năm đó, là anh một tay phá rối cuộc sống an bình của anh và Cảnh Hảo Hảo, hiện nay, anh và Cảnh Hảo Hảo đã tách ra, cô vẫn luôn bởi vì anh mà bị liên lụy......
Trong đầu Thẩm Lương Niên, trong nháy mắt nghĩ đến tối hôm qua mình ở ngoài biệt thự nhà Lương Thần, nhìn được cảnh tượng kết hôn, tinh mỹ động lòng người.
Anh từng nói qua, anh muốn cưới cô làm vợ, kết quả, mỗi người đi một ngả.
Nay cô rốt cục có thể làm cô dâu, chẳng lẽ, lại một lần nữa làm cho hết thảy đều trở thành bọt nước sao?
Thẩm Lương Niên ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm tối đen, trời biết, đáy lòng anh có không cam lòng cỡ nào.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhẹ nhàng mà gật gật đầu với Kiều Ôn Noãn, nói: “Được, cô chờ tin tức của tôi.”
Cả người Kiều Ôn Noãn trong nháy mắt im lặng xuống, lộ ra một thần thái thực cảm thấy đủ thỏa mãn, vui vẻ như muốn khóc lên, cô thật cẩn thận mở miệng, nói: “Lương Niên, anh sẽ lấy em làm vợ, đúng không?”
Thẩm Lương Niên không nói gì, chậm rãi xoay người, leo lên xe, giẫm chân ga, chậm rãi rời đi.
Thật ra như vậy rất tốt.
Hai người anh và Kiều Ôn Noãn, một nam cặn bã, một nữ hạ tiện, xứng đáng ђàภђ ђạ nhau đến già như thế.
Thật ra như vậy thật sự rất tốt.
Ít nhất, từ nay về sau, Kiều Ôn Noãn sẽ không đi trêu chọc Cảnh Hảo Hảo.
Ngày 18 tháng 5, thời tiết có chút âm u, ánh mặt trời một lát sáng rỡ, một lát biến mất, không khí thoáng có chút nặng nề, không có một chút gió.
Sáng sớm chưa đến bảy giờ, Lương Thần liền bò dậy từ trên giường, đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ một chút, sau đó quấn áo choàng tắm đi ra, nhẹ nhàng đi đến trên giường, nhẹ giọng hô hai tiếng với Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo đang ngủ say, có chút không hờn giận bị Lương Thần quấy rầy giấc ngủ, lật người, tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ cả đêm, khiến cho làn da Cảnh Hảo Hảo thoạt nhìn thủy nộn trắng nõn, Lương Thần kìm lòng không đậu cúi đầu, cắn cắn gò má cô hai cái.
Cảm giác hơi tê dại, nháy mắt truyền khắp toàn thân Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cọ cọ đầu, xốc chăn lên, trùm lên trên mặt của mình.
“Hảo Hảo, rời giường.”
Đã nói hôm nay đi lĩnh chứng.
Cảnh Hảo Hảo rầm rì giật giật ở trong chăn, có chút không tình nguyện.
Lương Thần vươn tay, túm túm chăn, hành động liên tiếp không ngừng như vậy của anh, ảnh hưởng nghiêm trọng giấc ngủ của Cảnh Hảo Hảo, làm cho tâm tình của cô không hờn giận ngồi dậy, trừng mắt liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, sau đó mượn gối đầu hung hăng nện ở trên người anh, nằm trở về tiếp tục ngủ lần nữa.
Gối đầu đó, giống nhau là nện vào trong lòng Lương Thần, làm cho thể xác và tinh thần anh sung sướng, anh đứng lên, đi vào phòng thay quần áo, chọn lựa quần áo ở bên trong nửa ngày, cuối cùng chọn một áo sơ mi màu đỏ, gia tăng thêm một màu sắc vui mừng vì hôm nay anh lĩnh chứng.
Vì phụ trợ càng thêm vui mừng, Lương Thần cũng cố ý cầm cho Cảnh Hảo Hảo một cái váy đỏ.
Tám giờ, rốt cục Cảnh Hảo Hảo kì kèo mè nhao bò dậy từ trên giường, mắt buồn ngủ ௱ôЛƓ lung đứng ở trong phòng tắm, sờ soạng trên bục rửa mặt nửa ngày, cũng không có ᴆụng đến kem đánh răng.
Lương Thần vội vàng tiến lên, cầm bàn chải đánh răng của Cảnh Hảo Hảo, nặn kem đánh răng lên, đưa tới trong tay Cảnh Hảo Hảo, sau đó dựa ở cạnh cửa, nhìn Cảnh Hảo Hảo đánh răng.
Bữa sáng, Lương Thần ăn đặc biệt sốt ruột, còn thỉnh thoảng thúc giục Cảnh Hảo Hảo, không đến tám giờ rưỡi, hai người liền xuất phát đi cục dân chính.
Lúc đến cục dân chính thành phố Giang Sơn, mới chín giờ mười lăm phút, cách thời gian nhân viên cục dân chính đi làm, còn có mười lăm phút.
Lương Thần dừng xe ổn, tự mình vòng đến bên phía Cảnh Hảo Hảo, kéo cửa xe ra, chờ Cảnh Hảo Hảo xuống xe, tiện tay đóng khóa cửa xe lại, sau đó liền kéo thắt lưng Cảnh Hảo Hảo, đi trước cửa cục dân chính chờ.
Chín giờ rưỡi, cục dân chính đúng giờ làm việc.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi vàođi chụp ảnh trước.
Chụp cho bọn họ, là một thợ chụp ảnh già của cục dân chính, chứng kiến không biết bao nhiêu đôi tình nhân kết làm vợ chồng của thành phố Giang Sơn, lúc nhắm ngay tiêu cự, thợ chụp ảnh già còn nhắc nhở hai người dựa vào gần một chút.
“Tách tách” Một tiếng, tựa như một giấc mộng, một đạo ánh sáng hiện lên, đầu óc Cảnh Hảo Hảo hơi có chút trống rỗng, không đợi cô phản ứng kịp, thợ chụp ảnh già đã đưa cho bọn họ mấy tấm ảnh chụp.
Trên ảnh chụp nam tuấn nữ mĩ, liền giống như là một hồi mộng đẹp trong cuộc sống phù phiếm nhất, xinh đẹp không biết hình dung như thế nào.
Lương Thần nhìn chằm chằm ảnh chụp kia, thất thần hồi lâu, mới dắt tay Cảnh Hảo Hảo, đi đến bàn đăng ký.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện, trong lòng bàn tay Lương Thần, lại có thể ướt sũng.
Anh lại toát mồ hôi?
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông, phát hiện gương mặt anh, kéo căng chặt chẽ, cánh môi cũng dùng sức mím lại, như là đang cố ý che dấu nội tâm khẩn trương của mình. Nhưng đáy mắt anh, sáng rỡ kinh người.
Ngồi ở trước bàn đăng ký, nhân viên công tác đưa cho hai người bọn họ, mỗi người một phần tư liệu: “Điền thông tin của các người vào.”
Lương Thần dẫn đầu mở ra, không có dừng lại cầm lấy 乃út, bắt đầu điền soạt soạt soạt.
Cảnh Hảo Hảo vốn không khẩn trương, không biết vì sao lại ở trong nháy mắt này, đột nhiên hiện lên một tầng khẩn trương, cô bình ổn hô hấp của mình một chút, mới cúi đầu, hạ 乃út viết chữ.
Một kiểu chữ rồng bay phượng múa, khí phách bức người.
Một kiểu chữ xinh đẹp tinh tế, khéo léo linh lung.
Đợi sau khi điền xong, Lương Thần trước kiểm tra thông tin hai người một lần, xác nhận không có lầm, sau đó ký tên ở trên tư liệu.
Nhân viên công tác cầm thông tin hai người điền, đánh lách cách ở trong máy vi tính hồi lâu, sau đó cầm hai bản màu đỏ bỏ vào chỗ máy đánh chữ, thanh âm lộp bộp vang lên.
Tiếng máy đánh chữ, rất tiết tấu, như là một bài hát, đập vào trong lòng mềm mại của Lương Thần từng chút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc