Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 237

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Trong gói to ***ng là sữa đậu nành bánh quẩy bình thường nhất, ở trên đường cái thành phố Giang Sơn, sáng sớm đều có thể nhìn thấy khắp nơi, nhưng ở nơi Ảnh Thị Thành này, một nhà duy nhất bán sữa đậu nành bánh quẩy, cũng là ở trong một thôn trang bên ngoài một kilomet.
Từ khách sạn đến trong thôn, đều là đường núi, đi bộ qua lại, qua lại ít nhất cần mấy hơn một tiếng, hiện tại chỉ mới sáu giờ sáng, chẳng lẽ hơn bốn giờ Lương Thần liền rời đi mua bữa sáng?
Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần có thể bởi vì cả đêm không có nghỉ ngơi, gương mặt thoáng có vẻ có chút mệt mỏi, còn có quần áo trên người hơi ẩm ướt, sợ là lúc đi mua bữa sáng, mưa còn chưa có ngừng, trên giày của anh, dính đầy bùn.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt trở nên đổ đổ, có một loại cảm xúc giống như cảm động, bắt đầu lên men trong lòng.
Tầm mắt Lương Thần lẳng lặng đặt ở trên gương mặt Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt ôn hòa: “Không đói bụng sao?”
Giọng nói của anh, không nhẹ không nặng, thậm chí còn mang theo một cỗ nhu hòa, Cảnh Hảo Hảo nghe đến sợ run.
Cô cố gắng hít sâu một hơi, dưới đáy lòng cố gắng tìm kiếm ra những chuyện ác liệt quá phận Lương Thần từng làm với mình, tưởng tượng thấy anh tàn nhẫn và mãnh liệt, áp chế từng chút cảm xúc quay cuồng tuôn ra từ đáy lòng mình, hơi ngẩng cằm, vừa định nói chuyện, quét đến trên người của mình, tay cô nhịn không được nắm thành quyền đầu, sau đó liền cắn chặt răng, cầm lấy kịch bản của mình, nói: “Tôi không đói bụng, thời gian không còn sớm, tôi trở về rửa mặt một chút, muốn đi studio quay phim.”
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền xốc chăn trên người lên, ném tới chỗ ngồi phía sau xe, động tác kia vô cùng nhanh, thậm chí còn dùng khí lực, như là đang đuổi đi cảm giác nào đó trong đáy lòng của mình.
Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe.
Lương Thần vội vàng đi xuống theo, vươn tay kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo lại: “Mang bữa sáng theo, không ăn chút gì, buổi sáng quay chụp sẽ tụt đường máu.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, chính là chợt tiếp nhận bữa sáng, sau đó liền hất cánh tay Lương Thần ra, cánh môi có chút run rẩy nói một câu: “Tôi đi đây”, sau đó cũng không chờ Lương Thần trả lời, liền tốc độ cực nhanh xoay người, chạy vào trong khách sạn.
......
Cảnh Hảo Hảo trở lại phòng, cảm thấy bữa sáng trong tay như là khoai lang phỏng tay, lập tức ném lên trên bàn.
Tiên nhi đi ra từ toilet, nhìn thấy sữa đậu nành và bánh quẩy, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nói: “Buổi sáng mỗi ngày em đều là ăn bánh mỳ, ăn đến sắp ói ra, chị Hảo Hảo, đây là mang cho em ư?”
Tiên nhi vừa nói, vừa vươn ma trảo về phía bánh quẩy.
Cảnh Hảo Hảo vừa thay quần áo, vừa xuyên thấu qua gương nhìn Tiên nhi cầm lấy bánh quẩy ăn từng ngụm từng ngụm, đáy lòng của cô hiện lên một tia không thoải mái, khi cô nhìn Tiên nhi đang chuẩn bị đi ăn bánh quẩy thứ hai, Cảnh Hảo Hảo chợt vọt đến trước bàn, giành trước một bước cầm gói to bữa sáng đi, nắm bánh quẩy từ bên trong, khẩn cấp ăn, vừa ăn, lại vừa cầm lấy sữa đậu nành, uống một ngụm.
......
Lúc Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đi ra từ khách sạn, đã không còn thấy xe của Lương Thần, Cảnh Hảo Hảo nhìn vị trí xe Lương Thần đổ vào tối hôm qua, đáy lòng hiện lên một tia mất mát.
Xe Thẩm Lương Niên, còn im lặng dừng ở cách đó không xa, không có rời đi.
Nhìn tâấy xe tổ phim khởi động rời đi một lúc lâu, anh cũng khởi động xe theo, đi sát theo.
Cũng giống như chiều hôm qua, Thẩm Lương Niên vẫn không có tiến lên đi quấy rầy Cảnh Hảo Hảo, chỉ đứng ở nơi xa xa, nhìn Cảnh Hảo Hảo quay chụp.
Có thể bởi vì tối hôm qua mưa to, không khí nửa đêm về sáng chợt biến thấp, mặc dù Cảnh Hảo Hảo có đắp chăn khi ở trê xe Lương Thần, nhưng rốt cuộc cũng không phải bên trong phòng, hơi lạnh một chút, lúc ban đầu bắt đầu quay chụp, cô không cảm thấy có cái gì không thoải mái, đến mười giờ, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy đầu óc có chút choáng váng nặng nề, nhưng cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, cũng không có ảnh hưởng đến tiến trình quay chụp.
Chỉ là Thẩm Lương Niên đứng ở xa xa, vẫn thấy mũi động tác Cảnh Hảo Hảo ở khu nghỉ ngơi chỗ quay phim, đánh hắt xì xoa mũi.
Mấy năm nay, Cảnh Hảo Hảo đã muốn trở thành một phần không thể thiếu nhất trong sinh mệnh Thẩm Lương Niên, tuy rằng hiện tại anh và Cảnh Hảo Hảo mỗi người đi một ngả không hề liên lạc với nhau, anh cũng không nghĩ tới thật sự đi quấy rầy cô, nhưng đáy lòng anh cũng rất rõ ràng, vào lúc chính mình nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo không tốt, anh lại vẫn kìm lòng không đậu muốn làm mọi chuyện cho cô.
Giống như là trước kia.
Cho nên, lúc anh ý thức được Cảnh Hảo Hảo có thể hơi cảm mạo, liền lập tức xoay người, rời khỏi “Tần vương cung”, lái xe trực tiếp về thành phố Giang Sơn, mua một lọ thuốc cảm mạo ở trong tiệm thuốc.
Thẩm Lương Niên thuận đường trở về nhà một chuyến, tùy ý nấu một chén mỳ, lắp no bụng, đi trong phòng tắm tắm sạch một chút, lúc đang chuẩn bị đi thay quần áo, chuẩn bị đi đến Ảnh Thị Thành đưa thuốc cho Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên cửa nhà truyền đến tiếng chuông.
Thẩm Lương Niên cầm khăn mặt, lau tóc ướt sũng, đi đến cửa chính, thuận miệng hỏi một câu: “Ai vậy?”
Ngoài cửa cũng không có âm thanh truyền đến, Thẩm Lương Niên xuyên thấu qua mắt mèo nhìn nhìn, không có nhìn tâấy ai, anh tưởng quét dọn vệ sinh mình mòi theo giờ đã tới, không nghĩ nhiều vươn tay, mở cửa ra.
Đứng ở cửa là Kiều Ôn Noãn, thấy Thẩm Lương Niên mở cửa, trên mặt của cô lập tức lộ ra biểu tình vui sướng, nâng đầu lên, nhìn Thẩm Lương Niên, sau đó làm ra một biểu tình ủy khuất hề hề, hô một tiếng: “Lương Niên.”
Kể từ sau khi đám cưới, cô liền bị đủ loại gièm pha quấn thân, vì tránh né đội chụp ảnh chó săn, trong một đoạn thời gian rất dài cô đều ở nhà cha mẹ bên nước Mỹ, nhưng ở vòng giải trí, tin tức hỏa bạo lúc ấy sớm hay muộn cũng có ngày kết thúc, Kiều Ôn Noãn đợi một tháng, rốt cục đợi được những tin tức mình mai danh ẩn tích kia, liền khiêm tốn về nước vào ba ngày trước, mấy ngày nay, cô vẫn đều đang liên lạc với Thẩm Lương Niên, nhưng người đàn ông này, không phải cắt đứt điện thoại của cô, chính là tắt máy, cho nên, cô không còn cách nào, ngày hôm qua chỉ có thể vụng trộm theo Thẩm Lương Niên, cô trước nhìn thấy anh đi bệnh viện, sau đó lại nhìn thấy anh đi Ảnh Thị Thành, sau đó còn nhìn thấy anh đi tiệm thuốc, cuối cùng, liền nhìn thấy anh trở về nhà.
Thẩm Lương Niên nhìn thấy Kiều Ôn Noãn, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống dưới, khẽ động môi, nhìn rất bạc tình bạc nghĩa: “Cô tới làm cái gì?”
Kiều Ôn Noãn kinh ngạc nhìn gương mặt mình mong nhớ ngày đêm trong một tháng nay, giọng nói mở miệng nói chuyện, mang theo một tia khóc nức nở: “Lương Niên, em đã nhận được báo ứng em nên nhận, hiện tại em không còn gì, anh cũng có thể đừng không để ý tới em được không?”
Đáy mắt thật to của cô, phủ kín nước mắt, cả người thoạt nhìn đáng thương mà lại vô tội.
Thẩm Lương Niên nhìn biểu tình đáng thương lại vô tội, nhẹ nhàng cười cười, tràn ngập trào phúng: “Kiều Ôn Noãn, cô có phải có khuynh hướng bị ngược trời sinh không? Tôi cũng đã hại cô thành như vậy, cô còn không tự trọng dán lên người tôi làm cái gì?”
Kiều Ôn Noãn lắc lắc đầu, nước mắt tuôn rơi xuống, mở đôi mắt lấp lánh: “Lương Niên, anh đừng đối với em như vậy được không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc