Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 231

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Cám ơn.” Cảnh Hảo Hảo khách khí tiễn bước y tá, vừa mới muốn đóng cửa lại, Lương Thần xuống lầu nộp phí đã quay trở lại, trong tay còn cầm một ít thuốc bác sĩ kê: “Những thuốc này, một ngày ba lần, bên trong có nói rõ nên uống như thế nào.”
Cảnh Hảo Hảo “ừ” một tiếng, tiếp nhận gói to, đứng ở cửa không hề động: “Cám ơn anh.”
Lương Thần đứng ở ngoài cửa, nhìn Cảnh Hảo Hảo gần trong gang tấc, thản nhiên mở miệng: “Đừng ngại.”
Cảnh Hảo Hảo trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: “Trong ví tiền của tôi không còn bao nhiêu tiền mặt, số tiền đó, chờ sau này Tiên nhi đưa cho tôi, tôi sẽ đưa lại cho anh.”
Lương Thần tiếp tục lặp lại lời nói vừa rồi: “Đừng ngại.”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái.
Ngọn đèn hành lang, mờ nhạt an tĩnh chiếu xuống, rơi lên mặt anh, càng làm nổi bật dung nhan không tìm thấy được một chút tỳ vết nào của anh, trên mặt anh, thu liễm tất cả cảm xúc, làm cho người ta có một loại cảm giác lãnh đạm xa cách, nơi mi tâm thanh nhã của anh, mơ hồ hiện lên một tầng mệt mỏi.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến ban ngày anh ở trong tổ phim bận trước bận sau vì mình, buổi tối lại tới lui theo mình vì Tiên nhi giày vò lâu như vậy, đáy lòng của cô, hiện lên một loại cảm giác kỳ dị, hơi rũ mí mắt, nói: “Nơi này có tôi chăm sóc Tiên nhi là được rồi, hiện tại trời không còn sớm, nếu không anh đi về trước đi.”
Lương Thần cúi đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đã sắp mười một giờ năm phút, cách lúc kết thúc sinh nhật anh chỉ còn lại năm mươi lăm phút đồng hồ.
Lương Thần nâng mắt lên, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Cảnh Hảo Hảo, qua một lát, nói: “Không sao, các người đều là phụ nữ, có một số việc không tiện làm, anh ở trong này có thể giúp đỡ, hơn nữa, em có thể đi nghỉ ngơi, anh coi chừng là được rồi.”
“Thật sự không cần.” Cảnh Hảo Hảo quay đầu liếc mắt nhìn Tiên nhi ngủ say trên giường bệnh một chút: “Bác sĩ nói, cô ấy đã không còn chuyện gì, không cần phiền toái như vậy.”
Cảnh Hảo Hảo là thật muốn để cho Lương Thần trở về nghỉ ngơi.
Nhưng lời nói của cô, rơi ở trong tai Lương Thần, như là cô muốn đuổi anh đi.
Ánh mắt Lương Thần phức tạp nhìn Cảnh Hảo Hảo chăm chú hồi lâu, ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo gần như không chịu nổi tầm mắt của anh, anh mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Được rồi, anh không quấy rầy em nữa, anh đợi ở ngay hành lang, em có chuyện gì, trực tiếp gọi anh là được.”
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo không có biến hóa gì quá lớn, cánh môi mím gắt gao không có hé răng, nhưng đáy lòng, lại cuồn cuộn nổi lên ngàn đào vạn sóng.
Cô nhìn ánh mắt chắc chắn của Lương Thần, nuốt nuốt nước miếng, tay nắm cửa, kìm lòng không đậu dùng thêm khí lực.
Những ngày qua, chuyện anh làm cho cô, không phải cô không có xem ở trong mắt, đáy lòng cũng không phải không có cảm xúc.
Anh là thiên chi kiêu tử, ***ng phải người khác, từ trước đến nay đều là tư thái duy vũ độc tôn, trước kia cô chưa tới tổ phim, cô bởi vì bị anh dùng video hoan ái của bọn họ *** trở về, đáy lòng buồn khổ, giữa trưa lười biếng không có xuống lầu ăn cơm, sau khi anh trở về, biết được việc này, trách cứ tất cả mọi người từ trên xuống dưới một lần, cô ở trên lầu ngủ mê mang, nghe được phía dưới có tiếng quát, không rõ cho nên đi ra, anh vừa thấy cô, liền lập tức thu liễm tất cả ***, nhìn cô, ngữ khí là ôn hòa hoàn toàn khác với vừa rồi: “Hảo Hảo, bọn họ nói em giữa trưa chưa ăn gì, hiện tại em có đói bụng không, muốn ăn chút gì không? Anh bảo bọn họ đi chuẩn bị cho em.”
Ngay lúc đó đáy lòng cô không có chút cảm kích, chỉ cảm thấy trào phúng, cô nhẹ nhàng nói: “Tại sao tôi ăn không vô, không phải trong lòng anh rõ ràng nhất ư?”
Một câu kia của cô, bên trong bao hàm trào phúng nồng đậm, nói đến sắc mặt thím Lâm và những người hầu trong nháy mắt biến thành tái nhợt.
Cô nghĩ, có lẽ anh chưa bao giờ bị người quét mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy đi, sắc mặt anh, lập tức trở nên âm trầm, bên trong ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô cuồn cuộn tức giận.
Cô cứ đứng ở chỗ cầu thang nhìn xuống từ trên cao như vậy, thản nhiên nhìn anh, không có chút sợ hãi.
Ngay tại lúc cô nghĩ đến, anh muốn phát hỏa, cô không nghĩ tới, anh lại chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, như là không có nghe được lời của cô, xoay qua nói với thím Lâm: “Đi chuẩn bị cho tiểu thư chút thức ăn.”
Sau đó liền mặt không chút thay đổi tiêu sái ra khỏi biệt thự.
Cô nghĩ, lòng tự trọng của anh, có lẽ sẽ làm anh qua thật lâu cũng không để ý tới cô nữa, nhưng cô không nghĩ tới, buổi tối anh như là không có việc gì phát sinh về tới trong nhà, cô vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, muốn thím Lâm đưa tới một ly sữa, chợt nghe được tiếng anh ở dưới lầu, thấp giọng hỏi thím Lâm: “Tiểu thư, buổi tối hôm nay ăn cái gì?”
“Tâm tình tiểu thư, có phải vẫn là rất không tốt không?”
“Nhớ chăm sóc tốt tiểu thư.”
Tay nắm cửa của cô dừng trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về phòng ngủ một lần nữa.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô vẫn nhìn thấy lễ vật mới ở bên giường của mình.
Trên thế giới này, không có phụ nữ nào không thích lễ vật, nói không thích, đây cũng chỉ là biểu hiện kiểu cách, cô và Thẩm Lương Niên cùng một chỗ nhiều năm như vậy, Thẩm Lương Niên cũng chưa tặng nhiều quà quý trọng như vậy cho cô đâu.
Sau đó nữa, cô liền vào tổ phim, cô biết công ty anh lớn, nghiệp vụ nhiều, nhưng xế chiều mỗi ngày anh đều đúng giờ xuất hiện ở chỗ quay phim, đôi khi quay chụp chấm dứt trễ, anh cũng không có chút không kiên nhẫn nào, cứ như vậy ở bên ngoài im lặng chờ đợi.
Mỗi lần đến đều mang một ít đồ, đồ dùng hằng ngày cô cần, thậm chí có một chút, ngay cả thứ chính cô không ý thức được cũng sẽ chuẩn bị.
Cô không nói chuyện với anh, vẫn đều dùng thái độ lạnh như băng, giống như là hôm nay, anh mời cô cùng đi ăn cơm, cô nói cô phải ăn cơm tối với Tiên nhi, không chút do dự liền cự tuyệt anh.
Cô nhìn thấy mất mát nơi đáy mắt anh, nhưng cô vừa nghĩ đến, anh đã làm chuyện như vậy với, cô cảm thấy, anh là xứng đáng!
Cho nên...... Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, ngay tại lúc đáy lòng âm thầm hít sâu một hơi, nhắc nhở chính mình, đừng bị tất cả việc làm của anh lừa bịp, có lẽ đây chính là một thủ đoạn của anh mà thôi, chờ sau khi cô mắc câu, có lẽ anh sẽ cho cô đả kích càng trí mạng.
Tàn nhẫn ngoan độc của anh, cô đã tận mắt thấy qua.
Cảnh Hảo Hảo bắt buộc tâm thần mình trấn định một chút, làm như không thấy khuôn mặt động lòng người của Lương Thần trước mặt, ngữ điệu thản nhiên nói: “Anh thật sự không cần làm như vậy, Tiên nhi là bạn của tôi, không có chút quan hệ với anh, trước đó tôi và anh, chính là quan hệ ép buộc và bị ép buộc.”
Anh chưa bao giờ để ý đối đãi với một cô gái như vậy, cô là người đầu tiên, buổi chiều hôm nay, quần áo trên người anh khô ẩm ướt rồi lại khô, từ nhỏ đến lớn anh còn chưa từng trải qua loại quá trình này, nhưng anh không nghĩ tới, cuối cùng cô vẫn là loại tư thái cự người ngoài ngàn dặm như cũ.
Môi Lương Thần, mím thành một đường, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc