Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 220

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Máy bay là khoang hạng nhất, trong cabin mở khí lạnh, nhiệt độ có chút thấp.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo vừa vào chỗ ngồi, tiểu thư hàng không lập tức cầm mền và gối đầu đi tới, khuôn mặt thân thiết đưa cho Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo mỗi người một bộ.
Sắc mặt Lương Thần thản nhiên gật gật đầu, xé mở gói to, lấy mền trên tay của mình ra, đưa cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua Lương Thần, tự mình cầm lấy cái của mình, xé mở gói to, giũ mền ra, đắp ở trên người của mình, sau đó xoay qua, đưa lưng về phía Lương Thần lại nhắm hai mắt lại lần nữa.
Lương Thần nhìn chằm chằm cái ót Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.
Máy bay cất cánh, xông lên độ cao ba vạn mét, đúng lúc tịch dương rơi xuống, ánh sáng màu đỏ, xuyên thấu qua cửa sổ nho nhỏ của máy bay, chiếu lên trên mặt Cảnh Hảo Hảo, nổi bật màu da thịt trắng nõn của cô.
Trên bàn trước mặt cô, đặt cơm và đồ uống máy bay Lương Thần thay cô gọi tới.
Từng trận mùi hương, chậm rãi phiêu tán.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn duy trì tư thái lúc lên máy bay, thờ ơ ngồi ở chỗ kia, không có ý tứ muốn ăn chút nào.
“Hảo Hảo, ăn chút đi, cả ngày đã không ăn cái gì.”
Lương Thần tiến tới, giọng nói trầm thấp nói.
Mí mắt Cảnh Hảo Hảo hơi lóe lên, mở, nhìn đám mây bị nhuộm đỏ tịch dương bên ngoài, cô giật giật môi, nâng tay lên, nhấn chuông gọi phục vụ.
Tiểu thư hàng không xinh đẹp, rất nhanh bước tới đây: “Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì sao?”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo thản nhiên nói: “Một phần cơm thịt bò, một ly nước chanh.”
Tiểu thư hàng không nhìn thoáng qua cơm máy bay cùng chưa hề động qua đặt ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, cũng là cơm thịt bò và nước chanh cô gọi.
Tiểu thư hàng không mặt mang mỉm cười nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ cơm và đồ uống này không phải của cô?”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo lẳng lặng: “Tôi muốn đổi phần khác, không thể sao?”
Tiểu thư hàng không theo bản năng nhìn về phía Lương Thần gọi cơm, sắc mặt Lương Thần hơi có chút khó coi, khi tiếp xúc đến tầm mắt của tiểu thư hàng không, mấp máy môi, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
‘Được, tiểu thư xin cô chờ một chút.” Tiểu thư hàng không nở nụ cười nhợt nhạt, khom người, bưng cơm và đồ uống trước mặt Cảnh Hảo Hảo đi.
Chỉ một phút đồng hồ, tiểu thư hàng không thay đổi bưng một phần cơm máy bay mới lên, Cảnh Hảo Hảo nói một tiếng “Cám ơn”, cầm lấy đũa, không để ý bên cạnh trực tiếp ăn.
Lương Thần ngồi ở một bên, nhìn Cảnh Hảo Hảo cúi đầu xuống, chậm rãi ăn cơm, chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn từng trận.
Hóa ra, ca từ Trần Dịch Tấn từng hát kia, là đúng.
Giống như không có việc gì, mới là trả thù vô cùng tàn nhẫn.
Cho tới nay, Lương Thần nghĩ đến, khắc khẩu, nhục mạ, động thủ, phương thức trực tiếp nhất như vậy, là đánh trả và trả thù một người, nhưng hiện tại, anh mới phát hiện, bộ dáng Cảnh Hảo Hảo trầm mặc không lên tiếng xem anh thành không khí như vậy, mới là trả thù trực tiếp nhất tàn nhẫn nhất.
Không có ngôn ngữ ác độc, không có cải vã điên cuồng, cũng không cần cầm dao đánh nhau, chỉ dùng thái độ giống như không có việc gì, liền có thể dễ dàng đánh tan tất cả phòng tuyến nơi đáy lòng anh, làm cho anh quân lính tan rã.
......
Bảy giờ rưỡi tối, máy bay đúng giờ hạ xuống sân bay thành phố Giang Sơn.
Tài xế đã sớm chờ đợi ở sân bay, đón hai người Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp chạy về biệt thự giữa sườn núi.
Rời khỏi thành phố Giang Sơn gần một tháng, nhiệt độ thành phố Giang Sơn cao hơn lúc cô rời đi rất nhiều, cây cối trên núi thức tỉnh từ đêm đông giá rét, bộ dáng cành lá tậm rạp.
Biệt thự vẫn là bộ dáng cũ như trước, chỉ là hoa chung quanh hàng rào đã nở, suối phun trong sân cuồn cuộn phun nước không ngừng, thoạt nhìn muốn sức sống hơn mùa đông nhiều.
Thím Lâm đã sớm biết tin tức, sớm chờ ở cửa nhà, nhìn thấy xe lái đến, thím Lâm vẻ mặt tươi cười đi lên đón, tự mình mở cửa xe: “Cảnh tiểu thư, cô đã trở lại rồi, sao cô có thể không nói một tiếng chạy mất chứ? Cô có biết hay không, ngày đó, tôi rất lo lắng cho cô.”
Thím Lâm lôi kéo tay Cảnh Hảo Hảo, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần: “Cô nhìn một chút đi, cô ngốc ở bên ngoài, đã gầy đi rồi, mấy ngày nay, tôi phải bồi dưỡng lại cho cô thật tốt.”
Cảnh Hảo Hảo cười dịu dàng với thím Lâm, đáy lòng của cô là thật rất thích thím Lâm, lâu ngày không gặp, khó tránh khỏi có chút có lời tri kỷ muốn nói.
“Bên ngoài gió lớn, vào nhà rồi nói sau.” Lương Thần đứng ở một bên, nhìn hai người nói lải nhải không dứt, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Trên mặt Cảnh Hảo Hảo vốn dào dạt tươi cười nói chuyện phiếm với thím Lâm, lúc nghe được những lời này của Lương Thần, trong nháy mắt liền thu liễm lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, liền không nói một tiếng đi vào biệt thự.
Trong nhà vẫn giống như trước khi cô đi, không thay đổi gì, Cảnh Hảo Hảo đã ăn qua đồ trên máy bay, cũng không đói, cho nên trực tiếp lên lầu.
Phòng ngủ đã muốn thay đổi đệm giường và rèm cửa sổ mùa hè, đều là màu tối, là cô chọn lựa lúc trước.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm căn phòng cô không thể quen thuộc hơn nữa.
Mỗi một tấc đất trong này, cô đều rất quen thuộc, lúc trước khi cô bị giam cầm ở trong này, mỗi ngày không có việc gì, không biết tiêu hao bó lớn bó lớn thời gian như thế nào, cứ như vậy đi từng chút một vòng quanh phòng ở.
Thậm chí đến bây giờ cô còn nhớ rõ, chính mình đi từ đông sang tây có thể đi 37 bước, đi từ nam đến bắc có thể đi 41 bước, góc đối nghiêng có thể đi 63 bước.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, tay hung hăng nắm thành quyền, cất bước đi vào.
Lúc Lương Thần đi lên từ dưới lầu, Cảnh Hảo Hảo đang ngồi ở bên giường ngẩn người, cô nghe được tiếng bước chân, lập tức leo lên giường, ngay cả quần áo cũng chưa thay, liền xốc chăn lên, nằm vào trong ổ chăn.
Vừa mới nằm xong, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra, trong tay Lương Thần bưng một ly sữa đi tới bên giường, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Hôm nay đường dài mệt nhọc lâu như vậy, uống ly sữa, có thể trợ giúp giấc ngủ.”
Mi mắt Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy một chút, sau đó liền yên lặng chui đầu vào trong chăn, giả bộ một bộ dáng ngủ say.
Cả người Lương Thần đều buộc chặt lên, anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trên giường rõ ràng chưa có đi vào giấc ngủ lại giả bộ thành ngủ, tay nắm ly sữa, nhịn không được có chút dùng sức.
Hơn nửa ngày, anh mới xoay người đi ra phòng ngủ.
Cảnh Hảo Hảo nghe được tiếng bước chân rời xa, chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm cửa mở rộng, ánh mắt nhảy lên hai cái, mí mắt nhẹ nhàng rũ xuống.
Không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, lúc Cảnh Hảo Hảo sắp ngủ say, cô mơ hồ nghe được tiếng đóng cửa, sau đó, cô liền cảm giác được chăn trên người của mình bị xốc lên.
Ý thức của cô chợt thanh tỉnh lại, cô nghĩ đến chuyện Lương Thần cùng làm với cô, thân thể theo bản năng buộc chặt, nhắm mắt lại, phòng bị.
Nhưng mà, vẫn luôn không có sức nặng trầm trọng đặt ở trên người của mình, ngược lại là tay cô, bị Lương Thần nhẹ nhàng nắm lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc