Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 215

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cô cảm thấy lời nói Tiểu Cẩm giống như là hai bàn tay hung hăng dùng sức ném ở trên mặt của cô, vang dội mà lại thanh thúy.
Cô tốt như vậy...... Trời biết, kỳ thật cô tuyệt không tốt, cô cực hỏng bét...... Toàn thân, trong trong ngoài ngoài, đều bẩn.
......
Cơm chiều, dưới tình huống bình thường, Cảnh Hảo Hảo sẽ làm bạn với Tiểu Cẩm, ăn ở phố mỹ thực dưới trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại trong trấn nhỏ, sáu giờ tối đúng lúc là giờ đóng cửa, Tiểu Cẩm vội vàng thay đổi quần áo, lao tới, đẩy Cảnh Hảo Hảo đi vào thay quần áo.
Đợi năm phút đồng hồ, Tiểu Cẩm đứng ở ngoài cửa phòng cất giữ, gõ gõ cửa, kêu: “Hảo Hảo, chỉ đã xong chưa?”
Bên trong không có tiếng động.
Tiểu Cẩm đẩy đẩy cửa, cửa không có khóa trái, liền bị cô dễ dàng đẩy ra, Tiểu Cẩm nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở bên trong, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng tắp vách tường phòng cất giữ, ánh mắt si ngốc, không biết suy nghĩ cái gì, sắc mặt của Cảnh Hảo Hảo đặc biệt tái nhợt, không có một chút huyết sắc, như là có thể té xíu bất cứ lúc nào.
Tiểu Cẩm chưa từng nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo như vậy cô hoảng sợ, “Hảo Hảo, sao sắc mặt của chị lại khó coi như vậy, có phải thân thể không thoải mái đúng không?”
Tiểu Cẩm nói xong, liền nâng tay lên, sờ sờ trán Cảnh Hảo Hảo, phát hiện nóng kinh người: “Trời ạ, chị lại có thể đang phát sốt, hiện tại em mang chị đi khám bác sĩ.”
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, đáy lòng thật sự không có khí lực ứng đối, nhưng trên mặt lại vẫn cố gắng cười nói: “Không sao, hôm nay chị không ăn cơm với em, chị về nhà nghỉ ngơi trước.”
“Muốn em đưa chị đi không?”
“Không cần, chị tự đón xe trở về.”
“Vậy được rồi, trên đường chị chậm một chút.” Giọng nói Tiểu Cẩm nghe có chút miễn cưỡng.
Cảnh Hảo Hảo chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, ngay cả gặp lại cũng chưa nói, liền đạp bước chân, đi ra khỏi phòng cất giữ.
“Hảo Hảo, chị còn chưa thay quần áo đâu.”
Cảnh Hảo Hảo hoàn hồn,“À” một tiếng, cũng không quản Tiểu Cẩm mở cửa ra, trực tiếp nâng tay lên, bắt đầu *** áo.
Tiểu Cẩm trợn mắt há hốc mồm nhìn phản ứng của Cảnh Hảo Hảo, vội vàng nâng tay lên, đóng cửa lại, vẻ mặt khẩn trương nhìn Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, chị không sao chứ?”
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu, trầm mặc không nói thay đổi quần áo, mất hồn mất vía rời khỏi trung tâm thương mại.
Người trên trấn nhỏ cũng không nhiều, mặc dù lúc này là giờ tan tầm cao điểm, đường vẫn vô cùng thông thuận như trước, Cảnh Hảo Hảo dọc theo gạch lót đường, vô tình tiêu sái đi hồi lâu, cô mới hoảng hốt ngừng lại.
Phát hiện, lúc này đêm đã khuya.
Cô nhận thức không ra vị trí hiện tại của mình, ngẩng đầu, nhìn nhìn trải phải, trông thấy quảng trường cách phía trước không xa, có rất nhiều bác gái đang khiêu vũ trên quảng trường, đang phát [tiểu bình quả] gần đây đi đến chỗ nào cũng có thể nghe thấy.
Cảnh Hảo Hảo đi đến bên cạnh trạm xe, chờ xe buýt tới, ngồi ở trên xe buýt, nhìn bên ngoài nhoáng lên từng cảnh đêm trong trấn nhỏ, đáy lòng hiện lên một tầng bi ai.
Hơn mười ngày ngắn ngủi này, giống như là một giấc mộng tốt đẹp của cô, chỉ là trong nháy mắt, liền tan thành mây khói.
Chẳng lẽ, cô vẫn trốn không thoát số mệnh sao? Phải về trong cuộc sống bị giam cầm tự do ư?
Xe buýt còn chưa tới trạm, cô liền hốt hoảng xuống xe, dọc theo đường đi, giống như du hồn cô đơn đáng thương đi hồi lâu, mới trở lại phòng thuê của mình.
Cô còn nghĩ ở nơi này một năm, đợi sau khi cảm giác mới mẻ của Lương Thần qua đi, liền đi thành phố lớn theo đuổi cuộc sống của mình.
Hiện tại suy nghĩ một chút, giấc mộng lúc ấy của cô, thật tốt đẹp, đẹp đến mức viễn vông!
Nhưng cô thật không muốn trở về những ngày như vậy!
“Không biết, chỉ là đầu năm nay, có vài phụ nữ thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ, vì thành danh, cái gì cũng chịu làm.”
“Người như thế, cho dù nổi tiếng, trong lòng tớ cũng khinh bỉ cô ta, bán *** thân thể để giành ánh mắt người, thực ghê tởm.”
“Hảo Hảo, chị tốt như vậy, khẳng định sẽ không làm ra chuyện phong ba màu hồng phấn này.”
Trong đầu Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt liền hiện ra những chuyện nhảm lời đồn đãi này, nếu ngày hôm sau thật sự bị Lương Thần tuôn ra ảnh chụp kia là cô, vậy cô......
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được cắn chặt môi dưới, đáy lòng hiện lên một tầng tuyệt vọng.
Cô cắn đặc biệt dùng sức, thẳng đến trong miệng nếm được hương vị máu tanh, cô cũng chưa có chút ý tứ nhả ra.
......
Cảnh Hảo Hảo một đêm mộng mị, trong mộng đều là đoạn ngắn trong trí nhớ, ba mẹ mang cô đi khu vui chơi chơi đùa, cô vụng trộm đi đến hái quả trên cây ăn quả trong sân, cô gặp được Thẩm Lương Niên, cô đứng ở đầu phố trấn nhỏ chờ Thẩm Lương Niên trở về......
Tất cả giấc mộng của cô, đều quay chung quanh trấn nhỏ kia, cô ở trong mộng, trong đầu vẫn đều đang nhắc nhở chính mình, trăm ngàn lần đừng mơ thấy thành phố Giang Sơn.
Cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo là sau khi biết được cha mẹ mình bị lũ lụt cuốn trôi, liền khóc tỉnh lại.
Lúc ấy cô đã tìm được cha mẹ của mình ở trong đống thi thể bị ngâm trướng phình, tay hai người bọn họ, nắm gắt gao cùng một chỗ, chia cũng chia không ra, cô vươn tay nhỏ bé của mình, muốn đi nắm chặt bọn họ, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không có nắm lại tay nhỏ bé của cô.
Lúc cô còn nhỏ, không ít lần thầm oán cha mẹ, nhưng đó là lần đầu tiên trong cuộc đời của cô, dùng sức nắm cha mẹ như vậy, sao hai người bọn họ có thể tay trong tay cùng nhau đi như vậy, thế cô phải làm sao bây giờ? Chẳng may tương lai có người khi dễ cô, cô phải làm sao bây giờ?
Hiện tại thật sự có người khi dễ cô...... Nhưng, cô muốn tìm một người có thể dựa vào cũng không có.
Cảnh Hảo Hảo sững sở mở to mắt khóc có chút sưng đỏ, nhìn bầu trời vừa sáng lên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy *** nhất trong trái tim, có vô số bi thương đang quay cuồng.
Trong mộng chỉ còn lại có một người cô, tỉnh lại vẫn là một mình cô, phải đổi mặt với chuyện này cũng chỉ có một mình cô.
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo trắng bệch nuốt nuốt nước miếng, lấy di động từ một bên qua, nhìn thấy lúc này đã là bốn giờ rạng sáng.
Người đàn ông kia hẳn là đang ngủ rất ngon đi.
Anh tàn nhẫn với cô như vậy...... Hiện tại cô ác mộng liên tục, không thể đi vào giấc ngủ, mà anh, sao lại có thể ngủ êm đẹp, sau đó tám giờ ngày hôm sau, khiến cho cô có tiếng xấu?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, liền xốc chăn lên, xuống giường, chạy đến trong tủ quần áo, lấy từ phía dưới cùng ra di động mà Lương Thần đã mua cho cô kia, cô cắn chặt hàm răng, nhấn nút mở máy.
Di động liên tiếp tiến vào vài tin nhắn, đại đa số đều là Thẩm Lương Niên gửi đến, trong đó có một cái, là Lương Thần gửi.
Vẫn là hơn mười ngày trước.
Chỉ có ngắn gọn mấy chữ: “Hảo Hảo, em ở đâu?”
Chỉ nhìn những chữ này, Cảnh Hảo Hảo liền có thể tưởng tượng ra, lãnh lẽo phủ kín mặt Lương Thần, vẻ mặt trầm thấp.
Cô gắt gao mấp máy môi, nhấn mở tin nhắn của anh.
Cuối cùng cô vẫn không đấu lại bức bách của anh, đáy lòng cô cũng hiểu được, tình yêu của mình đã bị Thẩm Lương Niên phát hủy, cuộc sống và tương lai của mình tuyệt đối sẽ không cho phép Lương Thần hủy diệt.
Nhưng khi cô thật sự thỏa hiệp với Lương Thần, cô lại phát hiện, tôn nghiêm và cố chấp trong xương của mình, đang liều mạng đấu tranh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc