Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 208

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Không biết có phải do Từ Dung đột nhiên nhắc tới chuyện đã qua hay không, Lương Thần hút có chút gấp, hơi bị sặc một chút, ho khan lên.
......
Ngày thứ hai sau khi Lương Thần gặp Từ Dung, cả người giống như là người không có việc gì, vừa sáng sớm liền rời giường, tinh thần toả sáng đi công ty.
Mấy ngày nay chuyện trong công ty bị anh đẩy xuống có chút nhiều, cả ngày anh gần như ngay cả thời gian thở cũng không có, vẫn bị vây ở trạng thái rất bận rộn.
Tô Tiểu Tả biết Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, cho nên lúc đi theo bên người Lương Thần bận rộn, vẫn đều quan sát thần thái Lương Thần, lại phát hiện hình như tính tình của anh không quá nóng nảy, cũng có vẻ có kiên nhẫn, gần như không khác gì lúc trước.
Thần thái như vậy của Lương Thần, làm cho Tô Tiểu Tả quả thực nghĩ đến, người tên Cảnh Hảo Hảo kia, hoàn toàn chưa từng xuất hiện ở trong thế giới của Lương Thần.
Liên tiếp vài ngày như vậy, lúc này Tô Tiểu Tả mới phát hiện, áo cơm cha mẹ của cô không phải không có việc gì, mà là mượn công việc dời suy nghĩ đi.
Có lần chìa khóa nhà của cô rơi ở công ty, buổi tối ở quán bar chơi với bạn đến mười hai giờ, nhớ tới chuyện này, liền vội vàng chạy về công ty, kết quả nhìn thấy đèn văn phòng Lương Thần còn sáng, cô tưởng trước khi Lương Thần đã tắt đèn, liền lén lút đẩy cửa ra, kết quả phát hiện Lương Thần ngồi ở trước bàn công việc, vẻ mặt còn đang nghiêm túc lật xem văn kiện.
Tô Tiểu Tả sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại, rón ra rón rén rời đi.
Sau đó, Tô Tiểu Tả phát hiện, Lương Thần trừ bỏ thời gian ăn cơm, gần như đều đang bận rộn chuyện công ty, chỉ trong một tuần, công ty hoàn tђàภђ ђạng mục công việc một tháng, nhưng mắt thấy cả người Lương Thần đã muốn gầy đi một vòng, mà những người khác trong công ty, bởi vì Lương Thần tăng ca bận rộn thêm giờ, thường xuyên nửa đêm bị một cú điện thoại của anh gọi tới, yêu cầu văn kiện và hỏi thăm tiến trình gì đó, làm cho các cao tầng cũng giấc ngủ không đủ theo, ngày hôm sau còn phải cố chống thân thể họp gặp khách hàng, một tuần trước công ty còn không có việc gì, tuần này lập tức chuyển thành mỏi mệt không chịu nổi.
Lúc công ty bận rộn, cũng đã xử lý sạch sẽ công việc.
Lương Thần gửi đi một email cuối cùng, khi muốn đi tìm một văn kiện mới, lại phát hiện đến ngay cả việc nhỏ vụn vặn hoàn toàn không còn cần anh xử lý trong công ty đều đã bị anh xử lý không còn một chút.
Anh nhìn thoáng qua đồng hồ dưới góc trái máy tính, cách ngày Cảnh Hảo Hảo rời đi, đã qua hai mươi ngày.
Anh theo thói quen cầm lấy di động, tiếp tục gọi một cú điện thoại, hỏi tiến trình tìm kiếm, nhận được tin tức, vẫn là đang tra như trước.
Không biết có phải đã quen với đáp án không có tiến triển gì như vậy hay không, anh phát hiện tâm mình, đã muốn ૮ɦếƭ lặng không cảm giác đau đớn gì.
Anh tựa vào trên ghế dựa làm việc, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng lại phát hiện, vừa nhắm mắt lại, đầu óc đều là Cảnh Hảo Hảo.
Không được, anh phải tìm chuyện gì đó để cho mình làm, nếu không anh sẽ bị tra tấn ૮ɦếƭ.
Lương Thần lật tìm ở trên máy tính, trên mặt bàn nửa ngày, vẫn không có tìm được một chút công việc có thể đi làm.
Mấy ngày hôm trước, anh ngay cả thời gian có thể để cho chính mình thở dốc cũng không có, mượn mệt mỏi cực kỳ đó để ૮ɦếƭ lặng đầu óc của mình, làm cho chính mình không nghĩ đến cô nữa.
Nhưng hiện tại, anh ngay cả nơi ký gửi dời đi cũng không có.
Anh không thể ngồi ở đây chờ ૮ɦếƭ nữa.
Lương Thần nghĩ đến đây, liền nắm lấy chìa khóa xe trên bàn lên, trực tiếp xuống lầu, lái xe trở về biệt thự.
Lương Thần đã không trở lại rất nhiều ngày, người hầu trong biệt thự lại nhớ tới cuộc sống trước khi Cảnh Hảo Hảo chưa tới đây, đại đa số thời gian mỗi ngày đều là rãnh rỗi.
Hiện tại hơn một giờ đêm, Lương Thần trở lại biệt thự, nhóm người hầu đã sớm đã muốn đi vào giấc ngủ, anh trực tiếp ngựa quen đường cũ vào cửa, lên lầu, trực tiếp vào phòng sách, đi đến trước két sắt của mình.
Anh nhìn khóa mật mã trước mặt, mấp máy môi, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Từ Dung một cú điện thoại.
Điện thoại, nửa ngày mới được tiếp nghe, truyền đến giọng nói buồn ngủ ௱ôЛƓ lung của Từ Dung: “Tôi nói Lương tiên sinh, ngài hơn nửa đêm có gì chỉ giáo?”
“Từ Dung...... Tôi không chịu nổi nữa.”
Từ Dung nghe âm điệu có chút bất đắc dĩ của Lương Thần, biểu tình giật mình, anh mơ hồ cảm giác được kế tiếp Lương Thần muốn nói cái gì, cả người liền thanh tỉnh lại: “A Thần, cậu sẽ không lại muốn rối rắm chứ?”
Lương Thần nắm di động, mấp máy môi: “Hai mươi ngày, tôi vẫn không tìm thấy cô ấy, tôi chờ không nổi nữa, tôi hận không thể nhìn thấy cô ấy xuất hiện ở trước mặt tôi bất cứ lúc nào, cho nên Từ Dung, tôi có thể thật sự phải phạm vào rồi.”
Từ Dung tạm dừng hồi lâu, mở miệng nói: “Đứng ở góc độ của cậu, tôi nên ủng hộ cậu, đứng ở góc độ chính nghĩa, tôi nên phản đối cậu, cho nên, cậu vẫn là đừng nói với tôi.”
“Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng......” Lương Thần liên tục lập lại một lần cuối cùng hai lần, liền “cạch” cúp điện thoại.
Anh nhìn chằm chằm két sắt, nhìn một phút đồng hồ, sau đó nâng tay lên, nhập mật mã vào.
Két sắt cạch một tiếng mở ra, Lương Thần lấy một đĩa CD từ bên trong ra, tay dùng sức siết, sau đó liền cúi đầu, đóng két sắt, xoay người ngồi trước bàn sách, bật máy tính lên, bỏ vào trong khu đĩa CD.
Chưa đến chốc lát, trên màn hình máy tính, liền bắn ra cửa sổ video, là video lần đầu tiên hoan ái của anh và Cảnh Hảo Hảo ở trong khách sạn Tứ Quý.
Cách thời gian lâu như vậy, lúc anh xem lại video này, anh mới phát hiện, biểu tình Cảnh Hảo Hảo trên đó là bi ai như vậy, như là trải qua tra tấn thống khổ nhất trong cuộc sống, mà trên mặt anh, treo là si mê, thỏa mãn, thoải mái.
Đối lập mãnh liệt như vậy.
Lương Thần nhìn chằm chằm gương mặt Cảnh Hảo Hảo trên video, nhìn hồi lâu, sau đó nhắm hai mắt lại, trong đầu anh tràn ngập giãy dụa, đánh nhau kịch liệt.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, Lương Thần mở mắt, thả tốc độ phát hình video tới chậm chạp nhất, như là từng tấm ảnh chụp từ từ lướt qua, anh tìm bên trong ảnh chụp không có lộ ra gương mặt của anh và cô, cũng không có lộ ra bộ phận trọng điểm của anh và cô, lưu lại từng ảnh chụp ở trong file.
Đợi cho Lương Thần làm xong hết thảy, anh liền tắt máy tính đi, chậm rãi đi tới trước cửa sổ phòng khách, nhìn núi xa và bóng cây đen như mực, thần thái trở nên có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trung Quốc chín trăm sáu mươi vạn cây số, có 32 tỉnh, bốn thành phố trực thuộc trung ương, năm khu tự trị, 282 thị xã, 375 huyện thị, ba vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi sáu thị trấn, tổng cộng có mười ba triệu dân cư.
Nếu anh kiếm từng chỗ một, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp mặt với cô.
Nhưng có một thứ, lại có thể nhanh chóng thâm nhập đại giang nam bắc trong vòng một đêm, đó chính là tin tức.
Cho nên, anh rất muốn ti bỉ vô sỉ một lần, chỉ một lần, một lần cuối cùng, để anh có thể mau chóng biết cô ở nơi nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc