Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 204

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Giọng nói anh rất trầm thấp, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, hung ác mà lại bạo lực, như là dã thú bùng nổ bất cứ lúc nào: “Tôi hỏi lại anh lần nữa, rốt cuộc cô ấy ở nơi nào? Tôi nói cho anh biết, Thẩm Lương Niên, anh tốt nhất đừng vọng tưởng mang cô ấy cao bay xa chạy, lúc này đây nếu cô ấy bình an trở về, chúng ta sẽ mọi chuyện đều dễ nói, nếu cô ấy xảy ra không hay gì, anh chờ cho tôi, tôi tuyệt đối không tha cho anh!”
Thẩm Lương Niên nhìn Lương Thần gần như bùng nổ, bình tĩnh trên mặt trong nháy mắt liền bị đánh vỡ.
Đáy lòng anh đều là tràn đầy lo lắng cho Cảnh Hảo Hảo, anh biết tính tình Lương Thần không tốt, chẳng lẽ anh ta hiểu lầm mình và Cảnh Hảo Hảo, đã làm gì với cô ấy?
Cả người anh chợt đứng lên từ trên sô pha, nhìn Lương Thần, sắc mặt có chút hỏng mất chất vấn: “Sao cô ấy lại có thể đột nhiên biến mất không thấy, có phải anh thấy cô ấy gặp mặt với tôi, đã làm gì với cô ấy rồi đúng không?”
Sao Lương Thần lại chắc chắc như vậy, sự tồn tại của anh, sẽ tạo thành quấy nhiễu giữa anh ta và Cảnh Hảo Hảo?
Lương Thần nhìn thần thái tuyệt đối của Thẩm Lương Niên, sắc mặt kéo căng gắt gao, thần thái có chút lãnh ngạo nói: “Tôi làm gì cô ấy, không có một chút quan hệ nào với anh.”
“Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy?” иgự¢ Thẩm Lương Niên bởi vì phẫn nộ, phập phồng lên xuống, “Tôi nói cho anh biết, Lương Thần, nếu anh dám làm gì với cô ấy, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh!”
“Anh không bỏ qua cho tôi? Anh lấy cái gì không bỏ qua cho tôi? Thẩm Lương Niên, tôi nói cho anh biết, cô ấy là phụ nữ của tôi, không phải của anh! Cho dù tôi làm gì cô ấy, cuối cùng người trút giận thay cô cũng chỉ có thể là tôi! Mà anh, hiện tại chỉ là một người ngoài không quan trọng! Anh có tư cách gì trút giận thay cô, phẫn nộ vì cô!”
Lương Thần cố ý cắn trọng hai chữ “người ngoài” này.
Đây giống như là một thanh dao bén nhọn, hung hăng đâm vào trong tim Thẩm Lương Niên, khiến cho anh trong nháy mắt liền nghĩ đến ảnh chụp Cảnh Hảo Hảo xé thành mảnh nhỏ vào ngày hôm qua, hình ảnh rơi tán loạn ở trên đất trước mặt mình, sắc mặt anh nhất thời không có huyết sắc.
Thật lâu sau, Thẩm Lương Niên mới gật gật đầu, ngẩng đầu, tầm mắt nhìn Lương Thần có chút mơ hồ, giọng nói nhẹ nhàng, ngữ khí mang theo một tia trào phúng: “Đúng, tôi là một người ngoài, vậy anh cần gì phải chạy đến trước mặt người ngoài như tôi, hỏi tôi, Cảnh Hảo Hảo đi nơi nào? Như vậy thoạt nhìn, anh còn không bằng một người ngoài như tôi. Nói thật, tôi thực cảm tạ anh, đến nói cho tôi biết, không thấy cô ấy, nếu anh không đến nói cho tôi biết, tôi có thể vẫn cũng không biết cô ấy rời khỏi anh. Anh muốn biết, hiện tại tôi đã nói cho anh biết toàn bộ, Cảnh Hảo Hảo ở nơi nào, tôi không biết, tất cả phòng ở đều ở trong này, anh muốn lục soát thì anh cứ đi lục soát, nếu không còn chuyện gì, tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh rời đi.”
Lương Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, anh có trăm ngàn loại lời nói muốn nói với anh ta, nhưng cuối cùng anh lại không nói được gì, chỉ gật đầu nặng nề với Thẩm Lương Niên, liền cầm áo khoác của mình lên, đi ra nhà Thẩm Lương Niên.
Theo Lương Thần rời đi, trong nháy mắt toàn bộ trong phòng im lặng xuống.
Thẩm Lương Niên có chút mệt mỏi tựa vào trên sô pha, nhìn bầu trời đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, nửa ngày mới đứng lên, đi vào phòng ngủ, cầm lấy di động đã tắt vài ngày của mình, mở lên.
Rất nhanh liền tiến vào rất nhiều tin nhắn, tuyệt đại đa số đều là Kiều Ôn Noãn gửi đến, đều là một ít lời nói giải thích, làm nũng, ủy khuất, khẩn cầu.
Thẩm Lương Niên không để ý đến, chỉ tìm số điện thoại của Cảnh Hảo Hảo, gọi qua cho cô ấy, kết quả đều là nhắc nhở tắt máy.
Thẩm Lương Niên tiếp tục gọi, lặp lại như thế, thẳng đến trời bên ngoài bắt đầu trở nên nhiễm trắng, có ánh sáng, Thẩm Lương Niên mới hơi giật giật thân mình, bắt đầu gửi tin nhắn cho Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần trở lại trong xe, ngồi ở bên trong, toàn thân lập tức không có khí lực.
Trong vòng cuộc sống của cô vẫn luôn rất đơn điệu, dốc hết tất cả vì Thẩm Lương Niên, hiện tại liền ngay cả Thẩm Lương Niên cũng không biết cô đi nơi nào.
Chẳng lẽ cô thật hoàn toàn không muốn rời khỏi anh, cô chỉ là muốn một mình trốn ra ngoài giải sầu?
Đúng vậy...... Thế giới bên ngoài làm cái gì cũng cần tiền, anh có thể tra một chút ghi chép tiêu phí của cô, có lẽ có thể tìm được Cảnh Hảo Hảo từ nơi đó.
Lương Thần nghĩ đến đây, liền vội vàng lấy di động mình ra, gọi một cú điện thoại.
Rất nhanh nhận được đáp lại, nói thẻ dưới tên Cảnh Hảo Hảo và thẻ anh cho cô, ghi chép tiêu phí lần gần nhất, vẫn là một tuần trước kia.
Hy vọng mới bắt đầu sinh ra của Lương Thần lại bị đánh mất một lần nữa, anh có chút mệt mỏi phân phó người trong điện thoại, trông chừng tình huống lưu động tài chính trong thẻ của Cảnh Hảo Hảo suốt 24 tiếng.
Lương Thần bắt buộc mình thả lỏng tâm tình, cẩn thận suy nghĩ một chút tất cả tình huống mình đang hiểu rõ.
Cảnh Hảo Hảo không có tiền, khẳng định sẽ không ở khách sạn, cô cũng không cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, như vậy khả năng duy nhất là hiện tại Cảnh Hảo Hảo một mình về nhà trọ của cô?
Lương Thần nghĩ đến đây, đáy mắt bốc lên một tầng ánh sáng, vấn đề mấu chốt như vậy, sao anh lại không nghĩ tới.
Lương Thần lập tức khởi động xe, lái về phía tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo, đi tới cửa nhà của cô, gõ cửa nửa ngày, cũng không có người để ý tới, Lương Thần cho là Cảnh Hảo Hảo ngủ say, cho nên liền đứng ở cửa chờ.
Đợi từ lúc phía trên tối đen đến khi trời sáng, đợi đến hừng đông người trong toàn bộ nhà trọ lục tục ra cửa đi làm, cửa vẫn không bị mở ra.
Lúc khoảng chín giờ, một đôi tình nhân đi ra từ trong thang máy, trực tiếp đi tới trước của phòng Cảnh Hảo Hảo, cầm chìa khóa chuẩn bị đi mở cửa.
Lương Thần nhíu nhíu mày, lên tiếng: “Phòng này, hiện tại là các người ở?”
“Đúng vậy.” Chàng trai vừa mở cửa, vừa quay đầu nhìn thoáng qua Lương Thần: “Có vấn đề gì sao?”
“Phòng này, lúc đầu vẫn là nhà của các người?”
“Hai ngày trước chúng tôi vừa mới mua phòng ở này.”
Đáy lòng Lương Thần chợt nhảy dựng: “Mua lại?”
“Đúng vậy, phòng chủ bán phòng này cho chúng tôi rồi.” Cô gái đáp về một câu, lại hỏi: “Anh là bạn của chủ phòng này sao? Chủ phòng này không nói cho anh biết, cô ấy đã bán phòng ở này cho chúng tôi rồi ư?”
Lương Thần còn chưa trả lời, người đàn ông kia liền nói tiếp: “Chủ phòng này bán phòng rất gấp gáp, hơn nữa muốn đều là tiền mặt, hình như là muốn xuất ngoại? Sốt ruột đi, cho nên thứ trong phòng cũng chưa lấy đi, trực tiếp để lại cho chúng tôi xử lý.”
Lúc này Lương Thần mới ngẩng đầu, nhìn về phía trong phòng, phát hiện bên trong trang trí ấm áp, tựa như người Cảnh Hảo Hảo, ngắn gọn hào phóng.
Trong nháy mắt đáy lòng Lương Thần nhất thời sáng tỏ toàn bộ rồi.
Sao anh có thể quên mất thỏ trắng nhỏ mềm mại đó, một bụng tính kế và ý tưởng, cô đây là không hơn không kém lừa xoay quanh cả người anh mà!
Cô hủy diệt không cần toàn bộ thứ anh có thể tra được hành tung của cô, còn cố ý mua một tấm vé máy bay đi nước Pháp, đây rõ ràng chơi chính là thủ thuật che mắt.
Anh còn trông cậy dựa vào tiền trong những thẻ đó để tra được cô...... Hiện tại khen ngược, cô lặng yên không một tiếng động bán phòng ở đi, cầm tiền mặt kia đi rồi.
Khó trách ngày nào đó, cô đi công ty anh, hóa ra mục đích là hạ thuốc ngủ cho anh, bởi như vậy, nguời trong nhà nghĩ đến cô và chính mình cùng một chỗ, mà chính mình ngủ đến thần trí mơ màng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc