Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 200

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nụ hôn của Lương Thần, đến vội vàng mà lại nhiệt liệt, không cho Cảnh Hảo Hảo kịp phản ứng, liền rút quần áo trên người hai người đi, đặt cô ở trên giường......
......
Trải qua một phen vận động kịch liệt như vậy, trên người hai người đều thấm mồ hôi, dán chung một chỗ lại càng khó chịu, nhưng Lương Thần lại vẫn ôm Cảnh Hảo Hảo gắt gao như trước, luyến tiếc buông ra.
Toàn bộ sức nặng của Lương Thần đều giao cho Cảnh Hảo Hảo, ép tới cô có chút không thích ứng, nhưng không có giãy dụa.
Hồi lâu, Lương Thần đột nhiên giật giật thân thể, xoay người, tìm một tư thế thoải mái, ôm Cảnh Hảo Hảo vào trong *** một lần nữa, ngáp thật dài một cái, liền chôn đầu ở chỗ cổ Cảnh Hảo Hảo, chưa đến trong chốc lát, hô hấp của anh liền trở nên có chút lâu dài.
Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, vẫn nằm không nhúc nhích, qua không biết bao lâu, di động Lương Thần liề vang lên.
Lương Thần nằm ở bên cạnh thân thể của cô, không có phản ứng gì, Cảnh Hảo Hảo vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Lương Thần.
Lương Thần vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Cảnh Hảo Hảo không xác định anh có phải là thật sự ngủ say hay không, liền thấp giọng gọi tên của anh hai lần, lúc phát giác người đàn ông vẫn không có phản ứng gì, cô mới miễn cưỡng vươn tay, lấy cánh tay Lương Thần đặt ở bên hông mình ra, chống đỡ thân mình, cầm lấy di động Lương Thần, nhìn thấy là số điện thoại trong nhà, không có dừng lại chút nào liền tiếp nghe.
“Alo?”
“Thần thiếu gia...... Cảnh tiểu thư sao?”
Là thím Lâm mở ra.
“Ừ, làm sao vậy?”
“Cô và Thần thiếu gia cùng một chỗ? Đêm nay không trở lại ăn cơm chiều?”
“Chúng cháu đã ăn rồi, Lương Thần đang ngủ, có thể là buổi tối không quay về...... Được rồi, các người cũng sớm nghỉ ngơi một chút, gặp sau.”
Sau khi Cảnh Hảo Hảo cắt đứt điện thoại, nắm di động, quay đầu nhìn thoáng qua Lương Thần.
Người đàn ông còn đang ngủ say.
Cảnh Hảo Hảo điều chỉnh hô hấp một chút, liền lặng yên không một tiếng động xuống giường, nhặt quần áo của mình lên, mặc vào từng kiện từng kiện, sau đó cầm lấy túi xách của mình, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần.
Cô chưa từng quan sát Lương Thần lúc anh đang ngủ say.
Lúc này nhìn kỹ, cô mới phát hiện, người đàn ông ngủ say, không có khí phách vương giả và vênh váo hung hăng như bình thường, cả người thoạt nhìn muốn thanh nhã hơn rất nhiều.
Diện mạo anh, thật sự không thể bắt bẻ, mặc kệ là tức giận lãnh khốc, hay là trầm mặc ngủ say, đều tuấn mỹ khiến cho người ta trầm mê.
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Lương Thần, sau đó mấp máy môi, không có dừng lại chút nào liền đi về phía ngoài cửa.
Bước chân Cảnh Hảo Hảo đi được rất gấp, lúc này đã hơn mười giờ đêm, toàn bộ cao ốc không có người nào trực, sau khi cô thuận lợi, liền gọi cho Tiên nhi một cú điện thoại, trực tiếp đi đến chỗ của cô ấy, cầm tiền cô ấy bán phòng thay mình và vé máy bay cô ấy đã mua cho mình.
Cảnh Hảo Hảo trực tiếp lấy từ bên trong ra hai xấp tiền đưa cho Tiên nhi, cảm ơn cô ấy mấy năm nay không có vì cô không thể nổi tiếng mà ghét bỏ cô.
Đi ra từ chỗ Tiên nhi, đã là mười một giờ khuya, Cảnh Hảo Hảo tùy tiện đón một chiếc xe taxi, liền đi bến xe đường dài.
Thành phố Giang Sơn ban đêm, có rất nhiều ô tô đường dài cá nhân, cũng không cần đăng ký chứng minh nhân dân, Cảnh Hảo Hảo chọn lựa một địa phương xa nhất, trực tiếp lên xe.
Nửa tiếng qua đi, ô tô đường dài khởi động, bởi vì ban đêm, cũng không có kẹt xe, chỉ nửa tiếng liền lên cao tốc, tốc độ xe tăng nhanh, Cảnh Hảo Hảo nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ, đầu óc vốn có chút ௱ôЛƓ lung, lúc này mới chậm rãi thanh tỉnh một chút.
Rõ ràng cô đã làm đầy đủ chuẩn bị và tính toán, đợi lúc mình thật sự hành động, Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện chính mình khẩn trương đến tốc độ tim đập đặc biệt nhanh.
Cô mở tay ra, nhìn mồ hôi trong lòng bàn tay, sau đó nuốt nuốt nước miếng, đầu óc mới hơi hơi chuyển động lên.
Thuốc ngủ kia, cũng đủ làm cho Lương Thần ngủ thẳng đến buổi chiều hôm sau, ô tô đường dài này chạy suốt mười bốn tiếng, lúc đó, cô đã sớm ở một thành phố khác ngoài ngàn dặm.
Mà thím Lâm và những người hầu vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, hiện tại khẳng định nghĩ đến cô và Lương Thần cùng một chỗ, sẽ không dễ dàng gọi điện thoại quấy rầy bọn họ.
Cảnh Hảo Hảo bảo đảm không sơ hở tý nào, lúc này mới run tay lấy vé máy bay đi nước Pháp từ trong túi xách của mình ra, không có dừng lại xé thành mảnh nhỏ.
Cô hoàn toàn không có nghĩ tới muốn đi nước Pháp, sở dĩ cô mua tấm vé máy bay này, chính là một thủ thuật che mắt, đợi sau khi Lương Thần phát giác không thấy cô, khẳng định sẽ tra tất cả xuất nhập cảnh đầu tiên, như vậy tấm vé máy bay này, đúng lúc có thể dời tầm mắt anh đi, cũng cho cô đủ thời gian, tìm được một nơi bảo đảm anh hoàn toàn không tìm không thấy được để cô lưu lại.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, nói không nên lời là kích động hay là phấn khởi, toàn thân cô đều bắt đầu run rẩy lên, cô lại có thể cứ như vậy trốn thoát giam cầm của Lương Thần.
Rốt cục, tự do cô chờ đợi lâu như vậy lại trở về bên cạnh cô.
Từ giờ trở đi, cô muốn tìm một nơi xa lạ, im lặng mở ra cuộc sống mới của mình. Mặc kệ Thẩm Lương Niên hủy diệt tin tưởng và ngưỡng mộ của cô hay là Lương Thần phá hủy trong sạch của cô, từ nay về sau, bọn họ đều chính là một cơn ác mộng trong sinh mệnh của cô mà thôi.
Từ giờ trở đi, cô muốn hoàn toàn vĩnh biệt với bọn họ.
Đáy mắt Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên liền chứa đầy một tầng nước mắt.
Hẹn gặp lại, thành phố Giang Sơn.
Hẹn gặp lại, hết thảy phát sinh trong thành phố Giang Sơn.
......
Bánh xe ô tô đường dài chuyển động nhanh chóng, xe buýt chở đầy mấy chục người, nhanh chóng rời xa thành phố Giang Sơn.
Càng ngày càng xa.
......
Cùng lúc đó, trung tâm thành phố Giang Sơn phồn hoa, trong tòa nhà tập đoàn Giang Sơn đứng thẳng trong mây, Lương Thần nằm ở trên giường, ngủ rất say.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc