Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 190

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tiếng khóc Cảnh Hảo Hảo hơi chặt đứt một chút, sau một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng ngẩng đầu, trên lông mi thật dài của cô như là rửa nước, ướt tách tách, trên mặt của cô đều là nước mắt, đáy mắt còn chứa đầy một tầng ẩm ướt, giống như sẽ có từng giọt nước mắt rơi xuống dưới bất cứ lúc nào.
Tay Lương Thần lập tức liền dừng ở trên vai Cảnh Hảo Hảo, cúi người, nhìn gương mặt như vậy của cô, huyết sắc trên mặt anh rút đi từng chút một.
Anh há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại phát hiện mình như là mắc chứng im bặt, khổ sở phát không ra tiếng, cuối cùng liền đưa tay nhẹ nhàng chuyển đến cánh tay của cô, dùng sức, kéo cả người cô từ trên đất lên
Cảnh Hảo Hảo như là rối gỗ, theo lực đạo của anh, chậm rãi đứng lên, sắc mặt cô tái nhợt đứng ở trước mặt anh, hơi cúi đầu xuống.
Lương Thần nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô trong chốc lát, vươn hai tay, nâng mặt của cô lên, sắc mặt có chút nghiêm túc lấy tay chỉ, thật cẩn thận lau sạch sẽ từng giọt nước mắt trên mặt cô.
Lúc này Lương Thần mới phát hiện, xúc giác đầu ngón tay của cô lạnh như băng đến có chút dọa người, anh nhíu nhíu mày, ngón tay liền nắm lấy hai tay của cô, phát hiện lạnh lẽo như tuyết.
Lương Thần nhíu mi tâm, phủ áo khoác của mình xuống, choàng lên trên người Cảnh Hảo Hảo, thay cô che phủ nghiêm nghiêm thật thật, sau đó lấy di động từ trong túi ra, gọi cho tài xế một cú điện thoại, liền dắt tay Cảnh Hảo Hảo, đi ra bên ngoài hẻm nhỏ
Trên chân Cảnh Hảo Hảo mang là giày cao gót, đi đường mất tiếng, hiện tại chân đã sớm đau đến nửa bước khó đi, bị Lương Thần lôi kéo như vậy, cô nhịn không được ngược lại hút một hơi, Lương Thần thính tai dậm chân, quay đầu, nhìn chằm chằm cô, mang theo lo lắng rõ ràng: “Làm sao vậy?”
Cảnh Hảo Hảo vừa mới khóc lớn xong, tinh bì lực tẫn có chút không muốn lên tiếng, mím môi, lắc lắc đầu.
Lương Thần đánh giá cô một lần từ trên xuống dưới, nháy mắt liền hiểu được cô làm sao, ngồi xổm người xuống, cầm một chân Cảnh Hảo Hảo, cởi giày của cô, nhìn thấy trên tất của cô đã lây dính một tầng vết máu, chắc là đi đường quá nhiều, mài rách chân.
Lương Thần cũng cởi một chiếc giày khác của Cảnh Hảo Hảo xuống, sau đó xoay người, ngồi xổm trước mặt cô, nói: “Đi lên, anh cõng em.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn tấm lưng cao ngất trước mặt, không hề nhúc nhích.
Lương Thần xoay người, ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo cúi đầu nhìn chằm chằm chính mình, vươn tay, bắt cổ tay cô, kéo cô nằm lên trên lưng của mình, sau đó dùng tay nâng hai chân của cô, thoải mái tao nhã đứng lên, cõng Cảnh Hảo Hảo, dọc theo ánh sáng ảm đạm nơi hẻm nhỏ, chậm rãi đi đến phía trước.
Cảnh Hảo Hảo ghé vào trên lưng Lương Thần, bên mũi là mùi thơm ngát nhàn nhạt đặc hữu trên người anh, bước chân anh không
Giữa hai người yên lặng không tiếng động, Lương Thần cõng Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi đi tới.
Cảnh Hảo Hảo dần dần đi ra từ bên trong bi thương, cô nghiêng đầu, liền nhìn thấy sườn mặt Lương Thần ở trong ánh đèn mờ nhạt của hẻm nhỏ, hình dáng rõ ràng, đường cong lưu loát, ngũ quan tuấn mỹ không thể xoi mói, tầm mắt của cô, trong nháy mắt dừng lại hình ảnh này, trong tích tắt cô giống như quên mất ân ân oán oán giữa anh và cô, cô cảm thấy mình như là một chiếc thuyền cô độv ở trong biển rộng, cũ nát đến không có cách nào đi xa, thầm nghĩ tìm kiếm một điểm chống đỡ, khiến cho cô có điểm dựa vào.
Cô không để ý tới người đàn ông này, cho tới nay đều là cô muốn tránh né, cũng giống như quên mấy người đàn ông này làm đủ mọi chuyện cho mình, cô thật sự mệt ૮ɦếƭ đi, cô thầm muốn theo đuổi ích kỷ của mình một lần, Cảnh Hảo Hảo nghĩ, liền chậm rãi vươn tay, ôm cổ Lương Thần, hung hăng chôn hai mặt của mình ở chỗ cổ anh.
Lương Thần cõng Cảnh Hảo Hảo, bước chân bỗng dưng dừng lại tại chỗ, sau lưng anh cứng ngắc một chút, chỉ trong chốc một lát, anh liền khôi phục như thường, bình tĩnh thong dong cõng Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục đi phía trước từng bước một.
......
Lúc Lương Thần cõng Cảnh Hảo Hảo đi ra ngõ nhỏ, tài xế đã lái xe chờ ở bên ngoài.
Tài xế nhìn thấy bóng dáng Lương Thần từ xa xa, lập tức xuống xe, mở cửa xe ra.
Lương Thần khom người, lúc bỏ Cảnh Hảo Hảo vào trong xe, mới phát hiện Cảnh Hảo Hảo có thể bởi vì mệt nhọc quá độ, đã ngủ say rồi, trên mặt trắng nõn của cô còn lộ ra vài giọt nước mắt.
Lương Thần nhẹ tay nhẹ chân đặt Cảnh Hảo Hảo ở trong xe, rồi mới tự mình ngồi xuống theo, sau đó chậm rãi nâng tay lên, động tác ôn nhu lau giọt nước mắt trên mặt Cảnh Hảo Hảo.
Tài xế đóng cửa lại, khởi động xe, lái trở về biệt thự.
Cảnh Hảo Hảo vẫn không có tỉnh lại, Lương Thần thật cẩn thận bế cô xuống dưới, làm một biểu tình chớ có lên tiếng với thím Lâm đi mở cửa, ôm Cảnh Hảo Hảo trực tiếp đi vào phòng.
Thím Lâm thức thời đi theo phía sau Lương Thần, thay anh ấn thang máy, mở cửa phòng ngủ.
Lương Thần cực kỳ cẩn thận đặt Cảnh Hảo Hảo ở trên giường lớn, cầm chăn đắp ở trên thân thể của cô, sau đó cả người ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say của Cảnh Hảo Hảo, ngẩn người một trận, một đêm không ngủ.
......
Ngày hôm sau, Lương Thần mở mắt, theo thói quen muốn đi sờ vị trí bên người, phát hiện trống rỗng, anh liền bật dậy, sau đó nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước máy nước, đang rót nước.
“Anh tỉnh rồi?” Cảnh Hảo Hảo đã nhận ra động tĩnh phía sau, xoay người, nhìn thấy Lương Thần ngồi dậy, âm điệu nhu hòa hỏi một câu.
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Cảnh Hảo Hảo bưng ly nước, uống một mạch nước, lại cười nhàn nhạt với Lương Thần: “Thím Lâm vừa mới đi lên, nói bữa sáng đã chuẩn bị tốt, anh đi rửa mặt xong liền có thể xuống dưới ăn cơm.”
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo cầm di động một bên lên, mở bước chân, trực tiếp đi ra phòng ngủ.
Lúc này Lương Thần mới nhăn mi lại, có chút khó hiểu cào cào tóc mình.
Cảnh Hảo Hảo tối hôm qua còn khóc đến trời đất tối đen, sao hôm nay lại thoạt nhìn như là người không có việc gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc