Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 173

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Hóa ra, thật sự giống như anh đoán vậy, trong hơn nửa năm này, cô vẫn đều đang lén uống thuốc *** sau lưng anh......
Bên trong có một bản hướng dẫn, Lương Thần rút ra, nhìn đại khái lướt qua.
Cách dùng thuốc này, là *** khẩn cấp, hơn nữa trên bản hướng dẫn, rõ ràng viết, có nguy hại nhất định với thân thể, không nên dùng lâu dài, có thể sẽ làm cho không thể mang thai nữa.
Có nguy hại nhất định với thân thể...... Không mang thai nữa......
Lương Thần nhìn mấy chữ này, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt xuống, anh không tin Cảnh Hảo Hảo không có xem qua bản hướng dẫn này, anh cũng không tin cô không có nhìn thấy những lời này, nhưng cho dù cô biết rõ kết cục gặp phải là không thể mang thai nữa, nhưng vẫn siêng năng luôn uống thuốc này.
Lương Thần bất giác cho là đáy lòng mình sẽ tức giận, nhưng anh phát hiện, trong *** đầu tiên liền truyền đến là đau, có đau lòng, cũng có đau đớn khó chịu nói không nên lời.
Cô làm như vậy, chính là vì không muốn mang thai con của anh, anh và cô cùng một chỗ lâu như vậy, cô đều chưa từng nói qua với anh, cô không muốn mang thai, để anh áp dụng biện pháp *** nhất định, chỉ lén lút đi ăn thuốc này.
Cô vẫn luôn không có xem anh thành người thân cận của cô, thậm chí cô không tin anh...... Cô giống như ở trong vòng giải trí lúc trước, chính là dùng phương thức của mình, cố gắng bảo vệ chính mình cuối cùng sẽ không nháo đến tai nạn ૮ɦếƭ người, cho dù...... kết cục cuối cùng, là nháo ra thương tổn lớn hơn với thân thể của mình......
Hóa ra, nửa năm qua, cô là dùng thân thể và cả đời của mình, kháng cự anh......
Cô trải qua thời gian dài như vậy, là không cần đứa nhỏ của anh, hay là không cần anh?
Lương Thần nói không nên lời là vì sao nhìn bình thuốc *** này, đáy lòng đột nhiên liền trở nên có chút sợ hãi, đây là cảm giác mà cả đời anh chưa từng có.
Cho tới nay, anh chỉ nghĩ đến, Cảnh Hảo Hảo ở trong biệt thự của anh, chính là sống ở trong thế giới của anh, hiện tại, anh rõ ràng nghiêng đầu là có thể nhìn thấy dung nhan ngủ say của cô, nhưng anh lại cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô, vẫn xa xôi cách thiên sơn vạn thủy như trước.
Anh vẫn cho là anh chiếm được cô, hiện tại anh mới phát hiện, thật ra cho tới bây giờ anh cũng không có thật sự chiếm được.
Thân thể Lương Thần dần dần bắt đầu phát run, thậm chí tay nắm thuốc *** của anh đã run rẩy đến không thể không chế.
Đột nhiên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lương Thần như là bị kinh hách rất lớn, đậy lung tung nắp bình lại, nhét toàn bộ vào trong túi của mình, mở miệng nói chuyện, giọng nói lại có thể run rẩy kỳ cục lên: “Tiến vào.”
Thím Lâm đẩy cửa ra, đứng ở cửa, cười nói: “Thần thiếu gia, ngài đi xuống lầu ăn bữa sáng đi, tôi ở trong này trông chừng Cảnh tiểu thư.”
Lương Thần gật gật đầu, đứng ở tại chỗ không hề động, ánh mắt lại nhìn chằm chằm gắt gao Cảnh Hảo Hảo trên giường.
Thím Lâm đi vào phòng, nhìn Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo không đi, chỉ cho rằng anh đang lo lắng, liền mở miệng, an ủi nói: “Thần thiếu gia, bác sĩ Trương nói Cảnh tiểu thư không có chuyện gì, chỉ đông lạnh sốt cao, đợi cho tỉnh lại, uống thuốc đúng giờ, qua hai ngày liền tốt hơn.”
Lúc này Lương Thần mới hoàn hồn, quay đầu “ừ” với thím Lâm một tiếng, lại quay đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, mới xoay người, đi ra phòng ngủ.
Đóng cửa lại, Lương Thần mới mở tay ra, nhìn bình thuốc bên trong bị mình dùng sức cầm đến có chút biến hình, đáy lòng lại kinh hoảng một trận.
......
Lương Thần không có ăn bữa sáng, sau khi xuống lầu, trực tiếp lái xe rời khỏi biệt thự.
Anh cũng không biết đến tột cùng mình nên đi làm sao, chỉ lái xe lung tung, đi dạo loạn chung quanh, mãi cho đến giữa trưa, Lương Thần mới tùy tiện dừng xe ở ven đường.
Bên trong xe thật im lặng, Lương Thần nghiêng đầu, liền nhìn thấy thuốc *** bị chính mình thuận tay đặt ở trên ghế lái phụ kia, tâm anh, lại bắt đầu kinh hoảng lên, trái tim đập bất ổn, hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Anh nâng tay lên, ôm *** mình, muốn trấn an trái tim mình một chút, lại phát hiện, toàn thân mình lại có thể không sử dụng ra được một chút khí lực.
Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có một ngày, anh sẽ bởi vì một phụ nữ, gặp đả kích nghiêm trọng như thế.
Lương Thần ở trong xe, ngồi hồi lâu, di động đột nhiên vang lên, anh cầm lấy, nhìn thoáng qua là Từ Dung, không có dừng lại chút nào liền tiếp nghe.
“A Thần, ở nơi nào? Lát nữa không có chuyện gì chứ, đi ra cùng nhau ăn bữa cơm tối đi?”
Lương Thần nhìn nhìn thời gian, phát hiện lại đã sắp năm giờ chiều: “Ở nơi nào?”
“Tô Châu Uyển? Nghe nói gần đây nơi đó đến một đầu bếp mới, làm món ăn Chiết Giang rất ngon.”
Lương Thần cúp di động, thở thật dài một hơi, thuần thục quay đầu, lái xe đi về phía Tô Châu Uyển.
Phòng bao Tô Châu Uyển đặc biệt hữu tình, trang hoàng là phong cách mềm mại của Giang Nam, đèn treo dịu dàng, phát ra ánh sáng mờ tối.
Lương Thần chưa ăn gì cả một ngày, đối mặt với một bàn món ngon, nhưng không có một chút khẩu vị, chỉ là không ngừng bưng ly R*ợ*u uống R*ợ*u, Từ Dung ngồi ở đối diện anh, nương theo ngọn đèn mờ mờ xem xét Lương Thần trong chốc lát, liền toét môi, vui sướng hỏi: “Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?”
Lương Thần nâng mí mắt lên, nhìn lướt qua Từ Dung, tiếp tục bưng chai R*ợ*u, rót cho mình một ly R*ợ*u, uống một ngụm.
“Ai chọc cậu? Sẽ không phải là Cảnh Hảo Hảo chứ?”
Tay nắm ly R*ợ*u của Lương Thần hơi dừng một chút.
Từ Dung nhìn thấy cử chỉ như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại câu môi nở nụ cười: “Sẽ không thật sự bị tôi đoán trúng đi? Cậu cũng có ngày bị phụ nữ làm cho tâm tình không tốt sao?”
Lương Thần nghe ngữ khí vui sướng khi người gặp họa của Từ Dung, tâm tình trở nên càng thêm buồn bực, buông ly R*ợ*u, đứng lên muốn chạy lấy người.
Từ Dung vội vàng vươn tay, kéo Lương Thần lại, thu liễm ý cười trên mặt, nói: “Được rồi, được, cậu không nói, tôi không đề cập tới là được rồi.”
Lúc này Lương Thần mới rầu rĩ ngồi trở lại trên vị trí một lần nữa, giơ ly R*ợ*u uống liên tục hai hơi, nhịn không được ngẩng đầu, nhìn Từ Dung nói: “Cậu nói, tôi đối với cô ấy cũng không tệ, sao cô ấy lại không lĩnh tình của tôi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay