Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 172

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Không biết rốt cuộc người kia lau thân thể cho mình mấy lần, Cảnh Hảo Hảo chỉ cảm thấy chính mình càng ngày càng thoải mái, thậm chí cô còn nhịn không được hừ hừ ra tiếng.
Người kia nghe được cô phát ra âm thanh, liền tiến tới, cúi đầu hỏi cô:“Hảo Hảo, em đang nói cái gì? Muốn uống nước sao?”
Lúc này cô mới phát hiện miệng mình khô lợi hại, cánh môi giống như đều sắp nứt ra rồi, cô nhịn không được giật giật môi, sau đó người kia liền rời khỏi bên giường của cô, qua chưa đến chốc lát, người nọ đã đi tới lần nữa, đỡ bả vai của cô, để cho cô ngồi dậy, có một ly nước đặt tới cánh môi của cô, cô theo bản năng mở miệng ra, uống ừng ực một mạch.
“Còn muốn uống không?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, cô chợt nghe thấy tiếng ly nước nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, sau đó chính mình lại được đặt ở trên giường mềm mại.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hỗn loạn muốn ngủ, lại phát hiện toàn thân lại nóng lên, cô nhịn không được nâng tay lên vén chăn, kết quả giâytiếp theo, chăn lại trở về trên người lần nữa, sau đó trên trán của cô được đặt một cái khăn lạnh, cảm giác mát nhàn nhạt chui vào trong đầu của cô, khiến cho cô thoải mái hơn rất nhiều, lúc này cô mới yên tĩnh lại.
Bên trong mơ mơ hồ hồ, cô cảm giác được cái trán của mình thay đổi khăn lông tới tới lui lui vài lần, trong lúc đó cô cũng bởi vì sốt cao liên tục không ngừng mà tỉnh ngủ, nhưng cô mơ hồ biết trong lúc đó có người đút cô uống một viên thuốc, cô nhất thời mắc nghẹn, không nuốt viên thuốc vào, đắng đến cô suýt nữa phun ra, lại bị người nâng cằm, cường ngạnh bị buộc không thể không nuốt vào.
Mãi cho đến hừng đông, sốt cao của Cảnh Hảo Hảo mới giảm bớt xuống, cả người hoàn toàn lâm vào mộng đẹp.
Lương Thần một đêm không ngủ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giữ nguyên quần áo nằm ở bên cạnh cô, bổ sung giấc ngủ trong chốc lát.
Sáng sớm bác sĩ Trương tỉnh lại, trước tới đây kiểm tra thân thểCảnh Hảo Hảo một chút, phát hiện sốt đã sắp hoàn toàn rút đi, liền kê một chút thuốc, dặn dò Lương Thần uống như thế nào, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Lương Thần câu môi cười cười, hơi hơi cúi thấp đầu, chuyển đề tài:“Chú Trương, thực xin lỗi, buổi tối năm mới lại gọi chú đến, còn ép buộc cả đêm.”
“Đây đều là việc nhỏ, nhưng thật ra cháu, trưởng thành, cũng nên thành gia lập nghiệp, ta cũng cảm thấy cô gái trên lầu kia cũng không tệ, lúc nào đó cháu thử tính toán một chút.”
“Được rồi, chú Trương, sao chú lại quẩn quanh vấn đề này vậy? Hôm trước cháu trở về nhà cũ, bị bọn họ than thở đã ૮ɦếƭ, cái gì mà bất hiếu hữu tam, vô hậu vì đại, chú cũng đừng như những người nhà cũ, vừa thấy cháuliền nói với cháu vấn đề này.”
“Ha ha, cháu đó......” Bác sĩ Trương nâng tay lên, vỗ vỗ bả vaiLương Thần, không có tiếp tục nói nữa.
Lương Thần tiễn bác sĩ Trương ra khỏi nhà, tự mình mở cửa xe ra cho ông, sau khi bác sĩ Trương ngồi vào, Lương Thần vừa định đóng cửa, bác sĩ Trương đột nhiên lên tiếng:“A Thần.”
“Dạ?”
“Đêm qua lúc kiểm tra, đã có chuyện muốn hỏi cháu, ta đây lớn tuổi, trí nhớ không được tốt, nếu không phải vừa mới nhớ tới, thì lại quên mất rồi.”
“Chuyện gì?”
“Lúc cháu và cô gái trên lầu kia ở chung một chỗ, đều là uống Tђยốς tгáภђ tђคเ sao?”
“Uống thuốc?” Lương Thần sửng sốt.
“Đúng vậy, ngày hôm qua lúc kiểm tra cho cô ấy, phát hiện trong cơ thể cô ấy có lưu lại Tђยốς tгáภђ tђคเ, nếu hiện tại cháu không muốn đứa nhỏ, ta khuyên tốt nhất là cháu chọn dùng biện pháp tránh thai khác, đừng để cho cô ấy uống Tђยốς tгáภђ tђคเ.”
Mi tâm Lương Thần hung hăng nhăn lại, Tђยốς tгáภђ tђคเ? Tђยốς tгáภђ tђคเ gì? Anh không nhớ rõ anh từng để cho Cảnh Hảo Hảo uống Tђยốς tгáภђ tђคเ.
Bác sĩTrương hoàn toàn không có phát hiện khác thường của Lương Thần, tự mình tiếp tục nói:“Hiện tại tuổi cô ấy còn nhỏ, ăn chút Tђยốς tгáภђ tђคเ có thể nhìn không ra vấn đề gì, đợi về sau cô ấy lớn tuổi, vấn đề loạn thất bát tao đều đến đấy, ta biết dùng bao, cháu có thể sẽ cảm thấy không tận hứng lắm, nhưng thuốc có ba phần độc, huống chi thuốc nàycòn chứa kích thích, lực thương tổn thân thể đặc biệt nghiêm trọng, tốt nhất hiện tại ngừng thuốc kia đi.” Bác sĩ Trương dặn một trận, nói:“Được rồi, không nói nữa, ta đi trước, cháu lên lầu đi xem cô ấy đi.”
Lúc này thần thái Lương Thần đã khôi phục bình tĩnh như trước, anh nhìn bác sĩTrương khẽ gật đầu, trên mặt mang theo một chút ý cười, ngữ khí ôn hòa nhẹ nhàng: “Chú Trương, cháu đã biết, cám ơn chú nhắc nhở, trên đường chú trở về chậm một chút.”
Lương Thần nhìn xe lái ra cửa lớn biệt thự, lúc này mới xoay người quay trở về phòng ngủ một lần nữa.
Cảnh Hảo Hảo đang nằm ở trên giường ngủ say sưa, anh đi đến bên giường, vươn tay, sờ sờ đầucủa cô, sốt đã hoàn toàn rút đi, Lương Thần cầm lấy chăn, cẩn thận đắp kín cho Cảnh Hảo Hảo, nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say của cô, nhìn một lúc, sau đó trong đầu liền vang lên lời nói bác sĩ Trương nói với mình.
Trong thời gian anh và Cảnh Hảo Hảo cùng một chỗ, vẫn luôn không có làm biện pháp tránh thai nào, như vậy hơn nửa năm trôi qua, Cảnh Hảo Hảo cũng không mang thai, anh cũng không có nghĩ nhiều, dù sao lúc trước cũng chưa từng có phụ nữ, hơn nữa tuy rằng biết nam nữ cùng một chỗ làm chuyện này sẽ mang thai, nhưng bởi vì không có cố ý muốn đứa nhỏ, cho nên cũng không có suy nghĩ quá nhiều về phương diện kia, nếu không phải hôm nay bác sĩ Trương đột nhiên nhắc tới vấn đề này, anh sẽ hoàn toàn không nghĩ tới những thứ này.
Hơn nửa năm...... Hiện tại đã qua hơn nửa năm, chẳng lẽ......
Lương Thần nghĩ đến đây, đột nhiên liền nghiêng đầu, vòng quanh toàn bộ phòng xem một vòng, sau đó nhanh chóng tiêu sái đến trong phòng thay quần áo, tìm kiếm bên trong nửa ngày, không có phát hiện vấn đề gì, liền kéo lần lượt từng ngăn kéo mỗi tủ trong phòng một lần, phát hiện vẫn không có gì khác thường, anh nhịn không được nhăn mày lại.
Chẳng lẽ anh đã đoán sai?
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, đột nhiên liền xoay người đi ra phòng ngủ, trực tiếp chạy đi phòng vẽ tranh.
Trong phòng vẽ tranh dọn dẹp vô cùng an tĩnh, nơi nơi treo đầy thành phẩm và bán thành phẩm Cảnh Hảo Hảo vẽ, phía trên vẽ loạn màu sắc, còn tản ra mùi thuốc màu nhàn nhạt.
Lương Thần nhìn nhìn trái phải, liền trực tiếp chạy vội tới trước bàn đặt thuốc màu, mở ngăn kéo ra, lục lọi chung quanh, liền vòng qua nơi để giấy bên cạnh.
Anh nhanh chóng mà cẩn thận tìm khắp mọi nơi có thể đựng đồ trong phòng vẽ tranh, nhưng vẫn không có tìm được thứ mình muốn tìm như trước.
Không đúng...... Cảnh Hảo Hảo cũng không phải mỗi ngày đều ra cửa, nếu uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, hẳn là cô đã sớm mua trở về, không thể không phát hiện ở trong nhà được......
Lương Thần đứng ở trong phòng vẽ tranh, nhíu chặt mi tâm lại, nhìn trái phải một lần, sau đó bước đi đến tìm ở ngăn tủ sô pha kề sát sau vách tường, sau không phát hiện được vấn đề gì, Lương Thần lại quay trở về phòng ngủ, tìm ở trong khe hở nửa ngày, cuối cùng phát hiện giữa giường và vách tường có một túi plastic màu trắng.
Lương Thần vươn tay, kéo gói to kia ra, phát hiện bên trong đựng một bình thuốc.
Lương Thần khẩn cấp lấy bình ra, nhìn thấy phía trên viết hai chữ “Yuting”, thần thái anh hơi động một chút, liền vặn mở nắp, nhìn thấy 100 viên Tђยốς tгáภђ tђคเ bên trong, lại chỉ còn lại có mấy viên.
Hóa ra, thật sự giống như anh đoán vậy, trong hơn nửa năm này, cô vẫn đều đanglén uống Tђยốς tгáภђ tђคเ sau lưng anh......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc