Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 162

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cảnh Hảo Hảo thu hồi tất cả cảm xúc khi gặp phải Thẩm Lương Niên, giả bộ bình tĩnh nhìn Lương Thần đứng ở trước mặt mình.
Mặt mày người đàn ông hơi có một tia vội vàng, trong nháy mắt nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, thần thái anh chuyển biến tốt hơn rất nhiều, cúi đầu, hỏi: “Sao lâu như vậy mới đi ra?”
“Người trong toilet có chút nhiều, chờ thời gian lâu một chút.”
Lương Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cửa toilet vài giây, ánh mắt như vậy, nhìn đến đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hơi có chút khẩn trương, chẳng lẽ, anh đã biết cái gì?
Nhưng mà, giây tiếp theo, Lương Thần liền thần thái lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo bình thản như thường, không có nghi ngờ gì, vươn tay, sửa sang lại quân áo Cảnh Hảo Hảo một chút, ôm thắt lưng của cô, đi ra trung tâm thương mại.
Trợ lý nhìn thấy Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi ra, lập tức mở cửa xe ra, Lương Thần chỉ chỉ trong xe, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Em đi lên trước, tôi đi bên cạnh mua chút đồ.”
Sau đó, lại nói với trợ lý: “Chú chờ ở chỗ này.”
Sau đó, xoay người, liền quay trở lại trong trung tâm thương mại một lần nữa.
Trợ lý ngồi ở trên ghế lái, mở xe ra, bật điều hòa trong xe, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, anh ta vừa mới làm xong hết thảy, di động liền vang ting ting một tiếng, trợ lý cầm lấy, nhìn tin nhắn gửi đến trên đó, lập tức bất động thanh sắc xóa bỏ, sau đó nghiêng đầu, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, tôi xuống xe hút điếu thuốc, cô ở chỗ này đợi một lát.”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu.
Lúc trợ lý đẩy cửa xe ra đi xuống, đột nhiên như là nhớ tới đến cái gì, đưa di động của mình cho Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, lúc cô đến, không phải nói để di động ở trong nhà ư? Nếu cô chờ nhàm chán, trước hết lấy di động của tôi trò game đi.”
Nói xong, trợ lý lại nói mật mã mở khóa cho Cảnh Hảo Hảo biết, sau đó liền đi xuống xe, đóng cửa.
Bên trong xe chỉ có một mình Cảnh Hảo Hảo, chờ đến rất nhàm chán, cô liền cầm di động của trợ lý, xem Weibo một chút, kết quả giây tiếp theo, di động liền vang lên nhắc nhở có một tin nhắn tới, Cảnh Hảo Hảo hạcửa kính xe xuống, nói với trợ lý hút thuốc bên ngoài: “Điện thoại của anh có tin nhắn.”
Trợ lý tiếp nhận, nhìn một chút, liền đưa cho Cảnh Hảo Hảo.
Lúc Cảnh Hảo Hảo tiếp nhận, di động đúng lúc dừng ở trang tin nhắn, lúc cô ấn trở về trang chính, liền nhìn thấy trong cột tin nhắn có một nội dung quen thuộc: “Hảo Hảo, anh là Lương Niên, mấy ngày nay anh đã sắp bàn thành hiệp nghị với Lương tiên sinh......”
Tuy rằng chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng Cảnh Hảo Hảo liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là tin nhắn Thẩm Lương Niên từng gửi cho mình.
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo hơi hơi dừng lại, theo bản năng liền nhấn mở, sau khi nhìn thấy nội dung, cùng với nội dung tin nhắn mình đã nhận được kia, hoàn toàn là giống y như đúc!
“Hảo Hảo, anh là Lương Niên, mấy ngày nay anh đã sắp bàn thành hiệp nghị với Lương tiên sinh, buổi tối đầu tiên đêm giáng sinh anh sẽ ký hợp đồng với anh ta, bán tập đoàn Thiên Vinh đi. Từ nay về sau, ở thành phố Giang Sơn sẽ không còn thứ gì đáng giá để anh vương bận, cho nên Hảo Hảo, anh đặt cho em một tấm vé máy bay, là bay đi nước Mỹ, nếu em còn thích anh, như vậy vào ba giờ chiều đêm giáng sinh, em chỉ cần mang theo chứng minh nhân dân đến sân bay gặp mặt với anh là được rồi, chúng ta rời khỏi thành phố Giang Sơn, đi tìm một thế giới không có bất luận kẻ nào quen biết chúng ta, trôi qua cuộc sống đơn giản hai người của chúng ta.”
Và người liên lạc mà trợ lý Lương Thần đã gửi tin nhắn này là “Kiều Ôn Noãn”.
Và người liên lạc mà trợ lý Lương Thần đã gửi tin nhắn này là “Kiều Ôn Noãn”, ngày tháng vừa vặn chính là ngày mình nhận được tin nhắn của Thẩm Lương Niên.
Nói cách khác...... vào ngày chính mình nhận được tin nhắn của Thẩm Lương Niên chưa bao lâu, Lương Thần liền biết được sự tồn tại của tin nhắn này, sau đó anh đã gửi tin nhắn đó cho Kiều Ôn Noãn?
Mấy ngày đó, cô trôi qua thật cẩn thận, cẩn thận từng chút, sợ chính mình lộ ra một chút dấu vết, khiến cho Lương Thần và thím Lâm cảnh giác, đợi khi cô thuận lợi chạy đến sân bay từ tổ phim, cô còn ngây thơ nghĩ rằng mình thật sự chạy thoát, hiện tại nhớ lại, hóa ra hết thảy đều là cô ý nghĩ kỳ lạ tự cho là đúng, thật ra Lương Thần đã sớm biết được hết thảy, chỉ là bất động thanh sắc nhìn cô diễn trò và ngụy trang, sau đó ném hết thảy vấn đề khó giải quyết anh cần ra tay cho Kiều Ôn Noãn đi xử lý.
Kiều Ôn Noãn khẳng định là không muốn để cho Thẩm Lương Niên và cô cao bay xa chạy, tuy rằng cô không biết rốt cuộc Kiều Ôn Noãn dùng biện pháp gì khiến cho Thẩm Lương Niên lên giường với cô ta, nhưng cô nghĩ, tuy rằng Kiều Ôn Noãn làm quân cờ trong chuyện lần đó, nhưng lại có thu hoạch, ít nhất hiện tại cô ta sắp gả cho Thẩm Lương Niên.
Mà Lương Thần, chỉ cần làm một đế vương nắm giữ hết thảy, cao cao tại thượng ngồi mát ăn bát vàng, ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Duy chỉ có cô và Thẩm Lương Niên là lưỡng bại câu thương, càng chạy càng xa...... Cuối cùng đến mức không thể vãn hồi.
Lương Thần rõ ràng có thể công bố hết thảy, khống chế cô không cho cô đi sân bay, nhưng anh cố tình cái gì cũng không làm, muốn mượn tay Kiều Ôn Noãn, hoàn toàn đánh nát quan hệ vốn lung lay sắp đổ của cô và Thẩm Lương Niên!
Thật không hổ là...... nhân vật truyền kỳ của thành phố Giang Sơn, thần thoại trong thương giới, bày mưu nghĩ kế khôn ngoan sâu đậm, hoàn toàn không phải là nói chơi!
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo nắm di động của trợ lý hơi run rẩy một chút, đang lúc cô xuất thần, cửa xe đột nhiên bị mở ra, Lương Thần một thân cao nhã tây trang, ý cười dạt dào ngồi ở bên thân thể của cô, nhìn chằm chằm di động trong tay cô, sắc mặt hoàn toàn tự nhiên mở miệng hỏi: “Đã thấy rồi sao?”
Chỉ bốn chữ, nói đến Cảnh Hảo Hảo chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần.
Người đàn ông nhìn ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Hảo Hảo, ý cười trên mặt càng sâu.
Cảnh Hảo Hảo nháy mắt tỉnh ngộ, khó trách lúc trợ lý đưa di động cho cô, dừng lại ở trang tin nhắn, mà tin nhắn trên đó, chỉ có một tin nhắn gửi cho Kiều Ôn Noãn này, hóa ra tin nhắn này, hoàn toàn chính là Lương Thần cố ý để cho cô nhìn thấy!
Mục đích anh làm như vậy, là gì?
Lương Thần giống như nhìn thấy đáy lòng nghi hoặc của Cảnh Hảo Hảo, hàm chứa cười tiến đến bên tai Cảnh Hảo Hảo, nhẹ giọng mở miệng nói: “Hảo Hảo, không cần tính toán giấu diếm tôi chuyện gì, chỉ cần tôi muốn biết, trên thế giới này vốn không có chuyện tôi không biết được, tôi cũng từng nói tôi không thích em gặp mặt Thẩm Lương Niên.”
Trên thế giới này vốn không chuyện gì có thể trốn khỏi mắt anh? Từ Dung giành trước một bước tới đó mang Thẩm Lương Niên đi, nhưng anh vẫn còn có thể biết anh ấy và cô gặp mặt ở trong toilet. Anh để cho cô xem tin nhắn này, rõ ràng là đang nói cho cô biết, khoảng cách giữa cô và Lương Niên, rốt cuộc lớn bao nhiêu! Để cho cô thu hồi tâm tư nhỏ kia của cô!
Lương Thần xuyên qua cửa kính xe bên phía Cảnh Hảo Hảo, nhìn thấy Thẩm Lương Niên và Từ Dung đi ra từ trong trung tâm thương mại, đột nhiên vươn tay, kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, cúi đầu, liền hôn lên môi cô, thuận thế hạ cửa kính xe phía sau Cảnh Hảo Hảo xuống.
Lương Thần nghiêng đầu, chuyên chú hôn môi Cảnh Hảo Hảo, trong lúc ngẫu nhiên nâng mí mắt lên, nhìn thấy gương mặt tái nhợt cứng ngắc của Thẩm Lương Niên, anh càng không ngừng cố gắng làm sâu nụ hôn với Cảnh Hảo Hảo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc