Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 155

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Sau khi Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Tôn Nham, tâm tình cả người liền không có tốt như lúc ban đầu, khẩu vị cũng không có, sau khi trở về, bộ dáng ăn cơm có vẻ có chút thiếu hăng hái.
Ăn xong cơm chiều, Lương Thần tính tiền, hai người đi ra từ trong nhà hàng, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện, bởi vì trời lạnh, khăn quàng cổ và mũ khi mình đi ra khỏi nhà còn để trong phòng bao.
Lương Thần bảo Cảnh Hảo Hảo chờ ở tầng một khách sạn, chính mình lộn trở lại phòng bao tầng hai đi lấy.
Trong khách sạn tràn ngập khí ấm, cũng không cảm thấy lạnh, vừa mới bước ra khách sạn, Cảnh Hảo Hảo liền bị một trận gió lạnh thổi co rúm lại một chút.
Cảnh Hảo Hảo vươn tay, muốn nhận khăn quàng cổ trong tay Lương Thần mang lên, người đàn ông lại giành trước một bước tự nhiên cầm lấy khăn quàng cổ, khoát lên trên cổ của cô
Nơi này tiêu phí cao, tới nơi này đều là kẻ có tiền của thành phố Giang Sơn, phần lớn đều là nhận thức Lương Thần, lúc ra vào cửa khách sạn, thấy một màn như vậy, đáy mắt đều toát ra thần thái kinh ngạc, khách khách khí khí lên tiếng chào hỏi với Lương Thần, nhưng tầm mắt đều nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo gắt gao, đánh giá từ trên xuống dưới.
Cảnh Hảo Hảo bị người nhìn có chút không được tự nhiên, có chút cứng ngắc ngẩng đầu, muốn tự mình động thủ, Lương Thần lại cầm lấy mũ, đội lên trên đầu cô, vẻ mặt tự nhiên thay cô kéo xuống, che lỗ tai đi, sau đó giống như là người không có việc gì, ôm thắt lưng của cô, đi về phía xe cách đó không xa.
......
Thẩm Lương Niên phát ngốc hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại, giãy dụa đứng lên từ dưới đất, vừa định lái xe rời đi, nghĩ đến di động của mình còn ở trong khách sạn, liền mở bước chân có chút hư phù, đi về phía khách sạn.
Còn chưa đi tới bãi đỗ xe, anh liền nhìn thấy Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa.
Người đàn ông vẻ mặt cẩn thận đang mang khăn quàng cổ và mũ thay cô gái, hình ảnh như vậy, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.
Rất có một loại cảm giác kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp cho.
Ông trời tác hợp cho?
Nghĩ đến năm chữ đó, Thẩm Lương Niên nhịn không được câu môi cười khẽ một chút, công ty anh đi vào quỹ đạo, Cảnh Hảo Hảo dần dần ổn định trong vòng giải trí, lúc bọn họ trôi qua ngày càng tốt đẹp, anh liền bắt đầu mang theo Cảnh Hảo Hảo ra vào một vài nơi sa hoa của thành phố Giang Sơn, lúc ấy có người nhìn thấy anh và Cảnh Hảo Hảo, cũng nói bọn họ là ông trời tác hợp cho.
Thẩm Lương Niên nhịn không được có chút muốn cười, anh hơi lui về sau hai bước, tránh ở sau một chiếc xe, nhìn Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi vào bãi đỗ xe, lái xe rời đi, hồi lâu sau, mới mất hồn mất vía đi vào khách sạn.
Thẩm Lương Niên cũng không có rời đi, mà là một mình buồn bực uống rượu, anh cũng không biết rốt cuộc chính mình uống bao nhiêu, chỉ là cảm thấy chất lỏng cay đắng như vậy, rót vào trong bụng, lúc cháy chính lên, có thể giảm bớt đau đớn trong иgự¢ mình.
Uống đến cuối cùng, cả người anh đều choáng váng hồ đồ, mơ hồ cảm giác được có người đang nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói chút gì đó bên tai mình, nhưng anh lại không có lắng nghe.
Qua không bao lâu, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, lúc này đây tựa hồ là tiến vào vài người, lộn xộn nói gì đó ở bên tai anh, sau đó anh liền cảm giác có người nâng mình đi ra khỏi phòng bao, bước chân anh có chút hư phù, như là dẫm trên đám mây.
Lại qua một đoạn thời gian rất dài, dưới thân anh liền biến thành giường mềm mại, rất thoải mái, sau đó, anh liền nhắm hai mắt lại, lâm vào cõi mộng.
Lúc Thẩm Lương Niên tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, bức màn không có đóng lại, ánh nắng chói mắt chiếu khiến mắt anh hơi đâm đau.
Anh có chút choáng váng nhìn nhìn chung quanh, phát hiện hoàn cảnh có chút xa lạ, qua thật lâu, mới hiểu được đây là nhà của Kiều Ôn Noãn.
Uống rượu liên tiếp không ngừng, khiến cho hiện tại anh đã quen cảm giác đau đầu tỉnh lại vào ngày hôm sau, anh ngồi ở trên giường không có động tĩnh gì, cảm thấy hết thảy phát sinh vào tối hôm qua giống như là một ác mộng thực xa xôi.
Đang vào Thẩm Lương Niên ngẩn người, cửa bị đẩy ra.
Kiều Ôn Noãn nhìn thấy Thẩm Lương Niên ngồi dậy, âm điệu mềm nhẹ hỏi: “Lương Niên, anh tỉnh rồi?”
Thẩm Lương Niên ngẩng đầu, nhìn dung nhan Kiều Ôn Noãn mang theo nụ cười yếu ớt, đột nhiên nhớ tới đến tám chữ, xinh đẹp như hoa, tâm như rắn rết.
Sắc mặt anh hơi lạnh xuống.
Kiều Ôn Noãn như là đã quen với sự trầm mặc của Thẩm Lương Niên, tự mình buông túi mua sắm trong tay xuống, nói: “Những thứ này là em vừa mới đi siêu thị mua đến cho anh, quần áo tắm rửa, còn có đồ dùng rửa mặt, toilet ở đó, anh tự đi rửa mặt một chút đi.”
Thẩm Lương Niên gật gật đầu.
Kiều Ôn Noãn lại cười dịu dàng với anh, xoay người đi ra phòng ngủ.
Thẩm Lương Niên ngồi ở trên giường phát ngốc trong chốc lát, mới xuống giường, mở túi mua sắm của Kiều Ôn Noãn ra, nhìn thấy quần áo và bàn chải đánh răng bên trong, nhíu nhíu mày, sau đó im lặng không lên tiếng nhấc những thứ kia lên, đi vào toilet.
Thẩm Lương Niên rửa mặt sạch sẽ, mặc trang phục thoải mái Kiều Ôn Noãn mua, đi ra toilet, nhìn thấy Kiều Ôn Noãn đứng ở phòng bếp kiểu mở, đang bận rộn.
Anh không nói gì, chỉ dựa vách tường toilet, nhìn Kiều Ôn Noãn thái rau, nấu cháo.
Có thể do cô quen sống an nhàn sung sướng, chưa từng làm những chuyện lặt vặt này, lúc thái rau không cẩn thận cắt đến ngón tay, cô kinh hô một tiếng, liền nâng tay lên, nhẹ nhàng hút ngón tay, sau đó tiếp tục thật cẩn thận thái rau.
Thẩm Lương Niên không có lên tiếng, cũng không có ý tứ tiến lên hỗ trợ.
Kiều Ôn Noãn nấu cơm xong, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Lương Niên đứng ở cách đó không xa, trên mặt của cô lập tức nở rộ ra tươi cười sáng lạn: “Lương Niên, nhanh lại đây ăn cơm đi.”
Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm dung nhan Kiều Ôn Noãn trong chốc lát, mới mở bước chân, đi tới.
Kiều Ôn Noãn tựa như cô vợ nhỏ tri kỷ, nhẹ nhàng kéo ghế ăn ra cho anh, chờ sau khi anh ngồi xuống, liền bận rộn múc cháo cho anh: “Lương Niên, sau này anh đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, dạ dày của anh không tốt, còn uống như vậy nữa, thân thể làm sao có thể chịu nổi, ăn chút cháo đi.”
Thẩm Lương Niên nhìn trước mặt, cháo rau xanh bốc khí nóng, sau một lúc lâu, mới kéo ra một nụ cười, gật gật đầu, cầm lấy thìa ăn.
Kiều Ôn Noãn biết, lúc này mình ở đáy lòng Thẩm Lương Niên, không phải là Kiều Ôn Noãn trước kia, nhưng vậy thì như thế nào? Chỉ cần anh ở bên người cô, cô toàn tâm toàn ý đợi anh như vậy, anh khẳng định sẽ cảm động.
Kiều Ôn Noãn nhìn Thẩm Lương Niên ăn cháo, đáy lòng hiện lên một tầng nhảy nhót kích động, trời biết, cô nằm mơ cũng khát vọng Thẩm Lương Niên có thể bình tĩnh ngồi ở trước mặt của cô, ăn đồ ăn cô tự tay nấu như thế.
Vết cắt trên ngón tay còn phiếm đau, nhưng cô lại cảm thấy, hết thảy đều đáng giá.
Thẩm Lương Niên không nói một tiếng ăn sạch sẽ chén cháo, ngẩng đầu, nhìn thấy Kiều Ôn Noãn đang nhìn chằm chằm chính mình, đáy mắt của cô, mơ hồ hiện lên một tầng ánh nước.
Thẩm Lương Niên rũ mi mắt, đưa bát cho Kiều Ôn Noãn, nói: “Còn không?”
“Còn, còn.” Kiều Ôn Noãn thật không ngờ Thẩm Lương Niên lại sẽ ăn bát thứ hai, cả người kích động liên tục nói vài chữ “Còn”, sau đó liền dùng hai tay tiếp nhận bát, lại múc một chén cháo cho Thẩm Lương Niên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc