Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 152

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lương Thần *** khoác, ném ở trên ghế sô pha một bên, liền đạp bước chân đi về phía Cảnh Hảo Hảo.
Lúc sắp tới gần bên người Cảnh Hảo Hảo, bước chân Lương Thần kìm lòng không đậu thả nhẹ đi.
Trước kia ban công mở ra, sau lại bởi vì cô thường xuyên ban đêm đến trên ban công ngây ngốc một mình, anh tìm người gắn một tầng thủy tinh trên ban công.
Hiện tại ánh mặt trời cách thủy tinh chiếu vào trên ban công, độ ấm ngược lại rất ấm áp, rất thoải mái.
Cảnh Hảo Hảo nửa nghẹo đầu, mặt trắng nõn khéo léo ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có vẻ như là sứ trắng, lộ ra một tầng ánh sáng, cánh môi hồng hồng khẽ nhếch, không tiếng động hít vào thở ra, mắt nhắm chặt, lông mi thật dài như là hai cánh quạt nhỏ, rũ ở chỗ hốc mắc của cô, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tạo ra một bóng râm.
Cô vốn thoạt nhìn đã làm cho người ta có một loại cảm giác sạch sẽ, hiện tại trên mặt phủ một tầng màu vàng kim, thoạt nhìn giống như là thiên sứ thần thánh.
Lương Thần nhìn đến cả người kìm lòng không đậu liền mỉm cười, đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo thưởng thức.
Trong phòng rất im lặng, ánh mặt trời ấm áp, năm tháng yên tinh tốt đẹp, đáy lòng Lương Thần dâng lên một loại cảm giác an nhàn chưa bao giờ có, giống nhau trong nháy mắt, cách xa nhân thế hỗn loạn và thương giới anh lừa tôi gạt lục ***c với nhau, làm cho anh không khỏi cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
Đột nhiên, cửa phòng ngủ truyền đến một đạo tiếng vang, Lương Thần nhanh chóng quay đầu, làm một cử động chớ có lên tiếng với thím Lâm đi vào, sau đó trước chỉ chỉ Cảnh Hảo Hảo ngủ say, rồi mới chỉ chỉ tấm mền một bên.
Thím Lâm thức thời cầm lấy tấm mền, nhẹ tay nhẹ chân đi đến, muốn phủ thêm cho Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần lại giành trước một bước nhận lấy, động tác ôn nhu cẩn thận phủ lên trên người Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới quay đầu, chỉ chỉ ngoài cửa, mang theo thím Lâm nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.
“Thần thiếu gia, nhà cũ bên kia vừa mới gọi điện thoại tới, nói là lập tức tới tết âm lịch, hỏi ngài khi nào thì dời đến nhà cũ bên kia ở?”
Đổi lại trước kia, lúc này Lương Thần đã sớm vào nhà cũ ở, hàng năm tới tết âm lịch, là ngày đoàn viên của nhà họ Lương, nhưng mà năm nay, trong biệt thự của anh nhiều hơn một Cảnh Hảo Hảo, nếu anh qua đó ở, tất nhiên nơi này chỉ còn lại Cảnh Hảo Hảo mừng lễ năm mới một mình.
Lương Thần trầm mặc trong chốc lát, nói: “Quá vài ngày nữa đi.”
Thím Lâm biết Lương Thần không muốn để Cảnh Hảo Hảo lại một mình, liền cười gật gật đầu, đi về phía dưới lầu.
“Chờ một chút.” Lương Thần đột nhiên lên tiếng, thím Lâm dậm chân, lúc này Lương Thần mới nói: “Có phải gần đây Hảo Hảo vẫn luôn không ra cửa không?”
“Cảnh tiểu thư nói chuyện trong tổ phim bận xong rồi, thời tiết lại lạnh, cho nên liền không muốn ra ngoài.”
Thật ra cô chỉ dùng lạnh lẽo qua loa tắc trách đi, tuy rằng chuyện ***ng Kiều Ôn Noãn đã giải quyết đi, nhưng trong lòng của cô, ít nhiều vẫn có chút kiêng kị.
Lương Thần có chút không chút để ý “Ừm” một tiếng, sau đó, liền nói: “Đêm nay đừng chuẩn bị bữa tối, chờ cô ấy tỉnh ngủ, tôi mang cô ấy ra ngoài ăn.”
......
Buổi tối Lương Thần mang Cảnh Hảo Hảo đi Nam Kinh ăn.
Khách sạn tọa lạc ở bên canh sông Hoàn Thành.
Ngồi ở trước cửa sổ, nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy cảnh đêm sông Hoàn Thành.
Trong khách sạn trang hoàng đặc biệt có hương vị, cổ hương cổ sắc, nơi nơi treo đầy đèn ***g dài màu đỏ sậm, bên trong tản mát ra ánh đỏ mơ màng.
Lúc Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo tiến vào khách sạn, đúng lúc đối mặt với một người đàn ông mập mạp, người đàn ông kia nhìn Cảnh Hảo Hảo thêm mấy lần.
Cảnh Hảo Hảo có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn người đàn ông mập mạp kia một cái, lúc đập vào mắt liền cảm thấy có chút nhìn quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra là ai.
Người phục vụ tiếp đón Lương Thần và cô lễ phép mang theo bọn họ đi vào bên trong phòng bao, Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo thả chậm bước chận, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cảnh Hảo Hảo thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu với Lương Thần: “Không có gì.”
Lương Thần sợ Cảnh Hảo Hảo lại ngẩn người, vươn tay, kéo tay cô, đi theo người phục vụ, đi vào phòng bao.
Đồ ăn nhà hàng Nam Kinh, Cảnh Hảo Hảo đã sớm nghe thấy, nhưng vẫn chưa từng nếm qua, Lương Thần như là thường xuyên tới nơi này, ngay cả thực đơn cũng chưa xem, trực tiếp ngựa quen đường cũ gọi những món ăn chiêu bài ở nơi này.
Đồ ăn đã gọi, rất nhanh liền bưng lên toàn bộ, Lương Thần dẫn đầu cầm lấy đũa, gắp ức gà cay chiêu bài cho cô, Cảnh Hảo Hảo nếm thử một chút, hương vị thật sự không tệ, ăn cũng có chút nhiều.
Trong phòng bao, còn vờn quanh giọng Côn Khúc dịu dàng của Ngô Nông, âm lượng không lớn, điệu y y nha nha nghe thực nhàn nhã.
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần không có nói chuyện với nhau nhiều lắm, nhưng không khí cũng rất hòa hợp, lúc ăn đến một nửa, Cảnh Hảo Hảo đứng dậy đi toilet.
Ra phòng bao, điệu Côn Khúc bên ngoài liền lớn hơn rất nhiều, cô vẫn đi dọc theo hành lang dài phong cách phục cổ đến cuối, nhìn thấy dấu hiệu nón cói, liền quải đi vào.
Cửa toilet, đặt một bể suối phun phong thủy, tiếng nước ào ào vang không ngừng.
Trong toilet rất im lặng, cũng không có người nào, cũng không cần chờ đợi, Cảnh Hảo Hảo rất nhanh liền đi ra, lúc đi ra từ toilet, nhìn thấy trước đài bên ngoài toilet nằm úp sấp một người đàn ông đang nôn mửa.
Cô cũng không nhìn nhiều, bước đi ra ngoài, còn chưa đi hai bước, chợt nghe được phía sau mình truyền đến một giọng nói: “Cảnh Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy người đàn ông mình bắt gặp lúc vào nhà hàng, cô nhịn không được nhíu nhíu mày.
Người đàn ông kia nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo quay đầu, lập tức mở bước chân đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, có chút kinh hỉ nói: “Cảnh tiểu thư, thật là cô sao.”
“Ông là?” Cảnh Hảo Hảo có chút nghi hoặc hỏi.
“Cảnh tiểu thư, cô không nhớ rõ tôi ư? Tôi tên Tôn Nham, hơn nửa năm trước, trên bữa tiệc công ty giải trí TS, chúng ta từng gặp mặt một lần.” Người nọ nhìn thần thái mờ mịt của Cảnh Hảo Hảo, trên mặt lộ vẻ tươi cười nồng hậu, tuyệt đối không để ý tự giới thiệu mình một chút: “Cũng đã hơn nửa năm không gặp, Cảnh tiểu thư không nhớ rõ tôi cũng bình thường.”
Tôn Nham...... Cảnh Hảo Hảo cảm thấy tên này có chút quen thuộc, ở trong đầu cẩn thận lọc qua một lần, đột nhiên bừng tỉnh, hình như ông ta cũng là trong vòng giải trí, từng quay qua hai ba bộ phim, nhưng thành tích rất bình thường.
Mình cũng chỉ vừa nhìn thấy mặt ông ta một lần, thật sự ở trên bữa tiệc...... ông ta nói hy vọng tương lai hai người có thể hợp tác, còn đưa cho cô một ly R*ợ*u, cô khách sáo nhận lấy, cũng không có cự tuyệt.
Tôn Nham nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo không nói gì, cũng không có tức giận, vẫn lộ vẻ tươi cười nịnh hót như trước, nói: “Cảnh tiểu thư, đêm nay người cùng tới với cô, là Lương tổng đi?”
Ngừng trong chốc lát, Tôn Nham liền nói: “Thật sự là thật không ngờ, một đêm kia đánh bậy đánh bạ, ngược lại thành nối tơ hồng cho cô và Lương tổng.”
Cảnh Hảo Hảo không rõ nhìn Tôn Nham, có chút không hiểu cái gọi là đánh bậy đánh bạ và tơ hồng trong miệng ông ta là chỉ cái gì.
Cô nhịn không được nhíu nhíu mày, hậu tri hậu giác nhớ tới, hình như vào một đêm mình gặp Tôn Nham, chính là đêm mình bị kê đơn đưa vào phòng Lương Thần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc