Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 150

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cảnh Hảo Hảo ngủ không an ổn, luôn đang nằm mơ, từ lúc còn bé cha mẹ bị trận nước lũ kia cuốn đi, đến sau đó chính mình gặp Thẩm Lương Niên, còn có chính mình đến thành phố Giang Sơn này như thế nào.
Những ký ức trải qua hơn mười năm kia, ở trong giấc mơ của cô, như là bộ phim điện ảnh cắt ra những đoạn đặc sắc, từng màn từng màn nhanh chóng xẹt qua.
Có khổ sở, có sung sướng, có hạnh phúc, chỉ là đến phía sau, liền biến thành bi thương vô cùng vô tận...... Sau đó, Cảnh Hảo Hảo liền mơ thấy Kiều Ôn Noãn diễu võ dương oai kéo cánh tay Thẩm Lương Niên đứng ở trước mặt mình, nói với mình rất nhiều rất nhiều lời nói trào phúng, Thẩm Lương Niên đứng ở một bên, không rên một tiếng, rất thờ ơ.
Sau đó, hình ảnh liền chuyển, cô ngồi ở trên xe, giẫm chân ga, muốn thoát đi, kết quả không biết chuyện gì xảy ra, có người liền vọt tới trước xe cô, bị cô ***ng bay lên cao cao, sau đó rơi xuống thật mạnh.
Cô sợ tới mức vội vàng xuống xe, nhìn thấy trên đất đều là máu......
......
Lương Thần thật vất vả bình ổn suy nghĩ tà ác trong dầu của mình, lúc chuẩn bị đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe được cô gái bên người mình truyền đến âm thanh trầm thấp.
Giọng nói của cô có chút hàm hồ, anh nghe không rõ ràng lắm, anh nhịn không được tiến tới gần, nghe được cô có chút bất an lẩm bẩm: “Máu, máu......”
Nói nói, trên mặt trắng nõn của cô liền phủ kín nước mắt, lúc này Lương Thần mới nhận thấy được cô gặp ác mộng, vội vàng vươn tay, nhẹ nhàng lắc lắc thân thể của cô: “Hảo Hảo? Hảo Hảo?”
.......
Trong mộng Cảnh Hảo Hảo cứng ngắc hồi lâu, mới mở bước chân đi tới trước người nằm trong vũng máu kia, cô có chút thấy không rõ dung nhan người kia, cúi người xuống, nhẹ nhàng vươn tay, dò xét hơi thở người đó, phát hiện, đã tắt thở, nhất thời, cô sợ tới mức liền ngã trên đất.
Cô ***ng ૮ɦếƭ người...... Cô lại ***ng ૮ɦếƭ người......
Cảnh Hảo Hảo nhất thời liền đứng lên, muốn gọi người giúp cô, nhưng trên ngã tư đường lại không có một bóng người, cô chỉ có thể không ngừng chạy tới phía trước, muốn tìm một ai đó, nhưng chạy rất lâu, cũng không có nhìn thấy một bóng người, ngay tại lúc cô tuyệt vọng sắp ૮ɦếƭ, bên tai của cô đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Hảo Hảo? Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo mờ mịt mở to mắt, nhìn thấy một dung nhan quen thuộc, cô nhíu nhíu mày, sau đó đột nhiên liền hít mũi một cái, hô một tiếng: “Lương Thần.”
Sau đó giống như là nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, chợt nhào vào trong lòng Lương Thần, hung hăng ôm thắt lưng anh, nói: “Tôi ***ng ૮ɦếƭ người, tôi ***ng ૮ɦếƭ người, nhanh giúp tôi cứu cứu, cứu cứu người đó......”
Một tay Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng, một tay kéo cô đến trước mặt, sờ sờ khuôn mặt ướt sũng nước mắt của cô: “Hảo Hảo, không có việc gì, không có việc gì, chỉ là ác mộng, em xem, hiện tại chúng ta ở trong phòng của mình mà, sao có thể ***ng người?”
Cảnh Hảo Hảo có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Lương Thần.
Lương Thần cầm điều khiển từ xa một bên, mở đèn treo thủy tinh lớn trong phòng: “Em xem, ipad em thích chơi còn ném trên đất kìa, nơi đó, không phải quần áo em mặc ban ngày ư? Còn có nơi đó, là hoa tươi mấy ngày hôm trước thím Lâm hái về từ vườn sau cho em.”
Cảnh Hảo Hảo theo lời nói Lương Thần, con ngươi đảo quanh, nhìn thấy hết thảy đều là cảnh tượng mình quen thuộc, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lương Thần cười khẽ ôm lấy Cảnh Hảo Hảo nằm xuống một lần nữa, tay vuốt ve lúc có lúc không phía sau lưng cô, giọng nói của anh trong phòng ngủ, dịu dàng quanh quẩn: “Chỉ là một cơn ác mộng, không sao hết, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Lương Thần cười khẽ ôm lấy Cảnh Hảo Hảo nằm xuống một lần nữa, tay vuốt ve lúc có lúc không phía sau lưng cô, giọng nói của anh trong phòng ngủ, dịu dàng quanh quẩn: “Chỉ là một cơn ác mộng, không sao hết, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Tôi biết ban ngày em ***ng vào người khác, đáy lòng sợ hãi, nhưng không phải hiện tại những chuyện kia đều được giải quyết rồi ư? Kiều Ôn Noãn đã tỉnh lại, cũng không có chuyện lớn gì, vừa rồi cô ta cũng gọi điện thoại liên lạc với luật sư của tôi, nói là nguyện ý giải quyết riêng. Người lái xe, sao có thể sẽ không xuất hiện ra một chút ngoài ý muốn chứ, chỉ cần không nháo ra chuyện lớn liên quan đến mạng người, cũng không tính là chuyện gì. Lại nói, cho dù là xảy ra chuyện, em sợ cái gì, không phải còn có tôi sao?”
Giọng nói Lương Thần rất êm tai, khác với cao ngạo lãnh tình lúc trước, trong phòng ngủ yên tĩnh vào đêm khuya, từ từ chui vào trong tai Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo vùi ở trong lòng anh, trong hơi thở, đều là mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người anh, dần dần che dấu tất cả mùi máu tươi cô ngửi thấy trong cơn ác mộng, khiến cho cô cho rằng cảm giác khủng hoảng sau khi mình thật sự đâm ૮ɦếƭ người biến mất từng chút hầu như không còn, thân thể cũng dần dần mềm nhũn ra theo.
Lương Thần cảm giác được cô thả lỏng, mới ôm cô, thay đổi một tư thế thoải mái lần nữa, dùng ngữ khí thực nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Tuy rằng chúng ta không đề xướng lấy quyền áp người, nhưng chỉ cần em không làm tội lớn *** phóng hỏa vạn ác không tha, tôi sẽ không ở sau khi em gặp chuyện không may, không quan tâm tới em, em yên tâm, chỉ cần Lương Thần tôi còn ở đây một ngày, thành phố Giang Sơn này sẽ không có người sau khi làm khó em, còn có thể có quả ngọt để ăn, Lương Thần tôi vẫn có thể bảo vệ, che chở được một người phụ nữ!”
Người đàn ông này và Thẩm Lương Niên tất nhiên khác nhau, Thẩm Lương Niên ôn nhuận nho nhã, mà anh giống như là vương giả trời sinh, không cần cố ý tô vẽ, vẫn có hơi thở cường thế bá đạo lộ ra, giống như là hiện tại, an ủi người, cũng có thể nói đến cao ngạo như vậy.
Lúc trước, cô thật thực sợ hãi anh, cô oán anh, cũng hận anh, nhưng hết lần này đến lần khác đối mặt anh, cô lại không có bản lĩnh phản kháng, cho nên chỉ có thể trôi qua thật cẩn thận như giẫm băng mỏng, sợ lúc nào đó, chính mình sẽ chọc giận anh, cho nên dù lúc anh không hề tức giận, cô cũng không dám thoát ra cảm xúc chân thật trong đáy lòng mình với anh.
Cô vẫn nghĩ đến, mất đi Thẩm Lương Niên, là chuyện đau đớn nhất trong đời của mình, nhưng cô không nghĩ tới, Thẩm Lương Niên lại có thể cầm tiền đến vũ nhục cô, cô cũng không nghĩ tới lúc đó mình ngây thơ nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến, liền tin là thật chạy tới sân bay chờ anh cao bay xa chạy.
Đến hiện tại, cô mới biết được, hóa ra anh đã cùng một chỗ với Kiều Ôn Noãn, chính là Kiều Ôn Noãn đang trêu đùa mình.
Đáy lòng cô thật sự rất ủy khuất, gần đây cô đều trôi qua thật sự ủy khuất, không có Thẩm Lương Niên, cô ngay cả người tố khổ cũng không có, cô chỉ có thể giấu sâu ở trong lòng, một mình nhấm nháp không ngừng.
Hiện tại, Lương Thần dụ dỗ cô như vậy, cô giống như là tìm được một cửa phát tiết, chôn đầu ở trước *** Lương Thần, nước mắt như là con sông vỡ đê, chảy xuống dưới.
Nước mắt một khi mở ra, giống như là không ngừng được, càng chảy càng nhiều, đến cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo trực tiếp khóc nức nở thành tiếng.
Lương Thần ôm cô, không có nói chuyện, chỉ tùy ý cô dùng phương thức đơn giản nhất phát tiết uất ức nơi đáy lòng, thẳng đến khi cô khóc toàn thân run rẩy, anh mới thu thu khí lực cánh tay lại, ôm cô thật chặc vào trong ***.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc