Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 15

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Đều không phải là cô có tin tưởng với chính mình, mà là, cô và Thẩm Lương Niên đã trôi qua, người bên ngoài vĩnh viễn sẽ không thể thay thế.
Cảnh Hảo Hảo sinh ra ở một trấn nhỏ dưới thành phố Giang Sơn, năm cha mẹ đều mất kia, cô mới mười tuổi, lúc ấy là trấn trên phát sinh lũ lụt, cuốn đi rồi rất nhiều người, trong đó bao gồm cha mẹ cô và mẹ, còn có em gái của Thẩm Lương Niên.
Trận lũ kia, khiến cho Cảnh Hảo Hảo thành cô nhi, nhưng Thẩm Lương Niên vẫn còn có người cha mở một xưởng giấy nhỏ.
Lúc ấy trên trấn nhỏ lưu hành nâng đỡ cô nhi đến trường, cha Thẩm Lương Niên - được tính là một ông chủ nhỏ, đúng lúc ấy liền trợ giúp học phí của Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên cũng là quen biết vào lúc đó.
Thẩm Lương Niên lớn hơn Cảnh Hảo Hảo năm tuổi, một năm Cảnh Hảo Hảo mười ba tuổi học nửa học kỳ sau sơ nhị, Thẩm Lương Niên đã mười tám tuổi bước vào kỳ thi tốt nghiệp trung học khẩn trương.
Cũng chính vào một năm kia, cha Thẩm Lương Niên, đột nhiên nhiễm bện***, nằm trên giường không dậy nổi.
Vì không chậm trễ việc học của Thẩm Lương Niên, nhiệm vụ chăm sóc cha Thẩm, toàn bộ đều dừng ở trên người Cảnh Hảo Hảo mười hai tuổi.
Cha Thẩm Lương Niên, là qua đời vào ngày trước khi Thẩm Lương Niên thi vào trường cao đẳng, Cảnh Hảo Hảo sợ chậm trễ phát huy Thẩm Lương Niên thi vào trường cao đẳng, liền không có tiết lộ phong bế tin tức ở trong trường học lúc ấy, chuẩn bị cho Thẩm Lương Niên tiến lên thi vào trường cao đẳng.
Đợi cho Thẩm Lương Niên thi vào trường cao đẳng xong, về nhà, nhìn thấy là cha ở dưới sự trợ giúp của hàng xóm, đã sắp nhập quan.
Cha Thẩm Lương Niên, cho dù lúc ấy có chút tài sản nhỏ, nhưng một cơn bệnh kia, lại xài gần như không còn một đồng tiền để dành ở trong nhà.
Thành tích thi tốt nghiệp trung học công bố, Thẩm Lương Niên phát huy bình thường, vững vàng thi vào đại học thành phố Giang Sơn.
Cảnh Hảo Hảo vào sơ tam.
Hai người đều cần một khoản học phí.
Lúc ấy toàn bộ kỳ nghỉ hè, Thẩm Lương Niên làm công tích góp từng chút tiền, cũng chỉ miễn cưỡng đủ học phí một người.
Vì để cho hai người đồng thời có thể nhập học, Thẩm Lương Niên cõng Cảnh Hảo Hảo đi bệnh viện rút 500cc máu, vượt qua hạn định rút 100cc máu của quốc gia.
Lúc Thẩm Lương Niên bảo Cảnh Hảo Hảo đi trường học đóng học phí, bởi vì mất máu quá nhiều, dẫn đến cơn sốc ngắn.
Lúc đó Cảnh Hảo Hảo, mới mười ba tuổi, không hiểu tình yêu nam nữ, chỉ biết, có một anh trai lớn hơn cô năm tuổi, lấy sinh mệnh bản thân, đổi một năm học phí của cô.
Bài vở sơ tam nặng hơn, trường học vì cuộc thi thành tích, bắt không ngừng nộp tiền cho trường mua lượng lớn bài thi.
Một mình Thẩm Lương Niên làm công, cần đủ học phí năm sau của hai người, còn phải suy tính [ăn, mặc ở, đi lại] bình thường của hai người, thật là một chuyện rất khó khăn.
Thật ra, lúc ban đầu Cảnh Hảo Hảo cũng không biết rốt cuộc Thẩm Lương Niên trôi qua có bao nhiêu khó khăn, chính là vào lúc lễ mừng năm mới, Thẩm Lương Niên không có trở về, một mình cô đi nhờ xe, một người một ngựa chạy tới thành phố Giang Sơn, nhìn thấy Thẩm Lương Niên gánh gió lạnh, làm việc ở trên công trường, Cảnh Hảo Hảo mới biết được, rốt cuộc [ăn, mặc ở, đi lại] bình thường của mình là có như thế nào.
Cô không gặp mặt Thẩm Lương Niên, trở về trấn nhỏ trong ngày đó, lúc mùa xuân năm sau khai giảng, Cảnh Hảo Hảo nghỉ học, góp tiền Thẩm Lương Niên gửi đúng giờ mỗi tháng cho cô lại, sau đó vào một năm mùa hè, cô cầm đủ hai ngàn tám trăm đồng tiền, vụng trộm chạy tới thành phố Giang Sơn.
Cô mười bốn tuổi, không có bằng cấp, còn chỉ là một đứa nhỏ, không có nơi nào dám nhận cô làm việc, cũng may tướng mạo cô xinh đẹp, cứ đánh bậy đánh bạ như vậy, vào công ty giải trí TS, bắt đầu một năm cuộc sống diễn vai phụ.
Sau khi cô ký hợp đồng với công ty giải trí TS, Thẩm Lương Niên mới biết được cô đã bỏ học sắp nửa năm, còn tự tiện ký hợp đồng bán mình.
Ngay lúc đó Thẩm Lương Niên, thật là rất lo lắng, anh vẫn luôn không nói lời thô thục, ước chừng mắng cô hai tiếng, thậm chí sau đó, có suốt hai tháng, đều không để ý đến cô.
Thật ra, từ sau khi Cảnh Hảo Hảo Bán th*n cho công ty giải trí TS, gán*** của Thẩm Lương Niên, thật sự ít đi rất nhiều.
Vào anh học đại học năm ba, sự nghiệp diễn xuất của Cảnh Hảo Hảo hơi có chút khởi sắc, phí quay phim cao hơn rất nhiều, thỉnh thoảng để dành được một khoản tiền, mua cho anh một vài thứ chuẩn bị cho sinh viên, ví dụ như laptop, ví dụ như điện thoại Iphone thịnh hành lúc ấy.
Lúc đó Thẩm Lương Niên, dù thế nào cũng không muốn xài tiền của Cảnh Hảo Hảo, nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo lại nói cho Thẩm Lương Niên biết:“Sự nghiệp diễn xuất này, cô không thể đi cả đời, cô chỉ hy vọng, Thẩm Lương Niên có thể phấn đấu thật tốt, tương lai có thể để hai người bọn họ đều trôi qua ngày tốt nhất.”
Cũng chính từ những lời này của Cảnh Hảo Hảo, chính thức kéo ra cuộc sống yêu nhau của Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên thích cô gái Cảnh Hảo Hảo này, nhưng mà, đàn ông đều sĩ diện, không muốn xài một đồng của phụ nữ, cho nên Thẩm Lương Niên âm thầm thề nhất định phải để cho Cảnh Hảo Hảo trôi qua ngày tốt nhất.
Cũng bởi vì như thế, Thẩm Lương Niên vào nửa năm sau của đại học năm ba, một người một ngựa đăng kí một công ty, vừa chú ý học tập, vừa bận rộn sự nghiệp.
Cho dù Thẩm Lương Niên anh không muốn xài một phân tiền của Cảnh Hảo Hảo, nhưng một công ty, nếu muốn đứng vững, không thể thiếu tài chính được.
Ngay lúc đó Thẩm Lương Niên, không có công việc, không quen biết ai ở thành phố Giang Sơn, chỉ là một sinh viên nghèo, muốn vay tiền, đã khó lại càng khó, cuối cùng vẫn là Cảnh Hảo Hảo, đem ra toàn bộ tiền để dành diễn xuất trong những năm đó.
Sau đó nữa, Cảnh Hảo Hảo tiếp tục đầu tư vài bên trong không ít tiền.
Cũng may, hôm nay sau ba năm, công ty Thẩm Lương Niên dần dần đi lên.
......
Hôm nay Cảnh Hảo Hảo, lại nhớ lại từng chút những chuyện đã qua kia, liền có một loại cảm giác khổ tận cam lai.
Đổi lại trước đây, cô sẽ cảm thấy, rốt cục chính mình tan mây thấy được trăng sáng, còn có thể tinh tế thưởng thức một chút cảm giác khổ tận cam lai này, nhưng hiện tại, cảm giác khổ tận cam lai tốt đẹp như vậy, còn chưa nếm được bao lâu, liền nhảy ra một cái Trình Giảo Kim -- Lương Thần!
Cô mơ hồ cảm giác được, chính mình giống như là thật sự trêu chọc phải Lương Thần.
Mà Lương Thần, cũng giống như không muốn buông tha cô!
Sự nghiệp của Thẩm Lương Niên ở thành phố Giang Sơn, mới huy hoàng không lâu, nếu cô không để ý chọc giận Lương Thần, cô nghĩ...... tâm huyết mấy năm nay của Thẩm Lương Niên, thật sự sẽ kết thúc như vậy......
Cảnh Hảo Hảo nhìn ngoài của sổ xe, ánh mắt trở nên có chút phiền muộn.
Mãi cho đến cuối cùng đứng ở cửa tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo, cô mới dần dần kéo tinh thần về.
Thanh toán tiền xe, Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa xe ra xuống xe, đi vào trong tiểu khu, nhưng chưa đi được hai bước, liền có một chiếc xe chạy rất nhanh đến trước mặt mình, sau đó thắng gấp, ngừng lại, ngay sau đó cửa kính xe ghế lái hạ xuống, lộ ra tuấn dung điên đảo chúng sinh của Lương Thần: “Lên xe.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc